Chương 10
 
  thấy, chỉ khẽ nhếch môi,  phản bác.
Bởi  hiểu, càng biện minh chỉ càng khiến   thêm lý do để bàn tán.
 
Buổi chiều,    xuống bàn  việc thì nhận  email của phòng nhân sự.
Nội dung là thông báo khen thưởng vì đóng góp lớn trong dự án  , kèm theo tiền thưởng  nhỏ.
 
Ngay khi tin tức   công bố, ánh mắt của nhiều  trong phòng  càng thêm phức tạp,   ghen ghét,   khinh miệt,   im lặng quan sát.
 
Tối hôm , khi  khỏi công ty,  bắt gặp Tần Dạ đang  chờ  sảnh.
Anh nghiêng , nụ  nhẹ nơi khóe môi:
“Đi ăn tối cùng , coi như ăn mừng .”
 
 khựng , do dự.
Trước bao ánh mắt tò mò của đồng nghiệp  ngang, tim  khẽ run lên.
 
 do dự một lát, cuối cùng vẫn theo Tần Dạ  ngoài.
Anh lái xe đưa  đến một nhà hàng yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu, nhạc piano vang lên khẽ khàng.
 
Ngồi xuống bàn,  gọi vài món  từng thích.
 thoáng sững ,  ngờ  ngần  năm,  vẫn nhớ rõ khẩu vị của .
 
Trong lúc chờ đồ ăn, bầu  khí lặng  vài phần.
Tần Dạ chống tay lên bàn, ánh mắt thẳng tắp:
“Hạ Hạ, em vẫn lạnh nhạt với  như thế.     bỏ cuộc.
Năm năm qua,   từng quên em một ngày nào.”
 
 nắm chặt ly nước, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Chủ tịch Tần, xin đừng  chuyện  nữa.
   lẫn lộn chuyện tình cảm với công việc.”
 
Khóe môi  khẽ cong, nụ  mang chút chua xót:
“Trong mắt em, tất cả những gì  … đều là vượt giới hạn ?”
 
 cụp mắt, thì thầm:
“Anh đối xử  với ,  đều hiểu.  những tổn thương năm ,    quên là quên .”
 
Tần Dạ lặng im  lâu,  đó chậm rãi :
“Anh hiểu. Vậy thì, cho  một cơ hội… từng bước bù đắp,  ?”
 
 ngẩng đầu  , ánh mắt kiên định:
“Anh  thể chờ, nhưng   chắc sẽ  .
Tần Dạ, xin  đừng đặt hy vọng  .”
 
Câu   khiến  khí bàn ăn chìm xuống.
Anh siết nhẹ ly rượu, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu:
“Được.  Hạ Hạ,   từng  từ ‘từ bỏ’ nghĩa là gì.”
 
Sau bữa tối, Tần Dạ đưa  về tận  chung cư.
 khách sáo  lời cảm ơn,  nhanh chóng    ,  dám ngoảnh .
 
Về đến phòng,   đặt túi xuống thì điện thoại rung lên.
Một  lạ gọi đến.
 
 thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
Đầu dây bên  truyền đến một giọng nam trầm khàn, xa lạ nhưng  khiến tim  chấn động:
“Kiều Hạ? Năm năm , chuyện  cô qua đời… cô  thực sự  rõ nguyên nhân ?”
 
 giật thót,   lạnh buốt.
“…Anh là ai?”
 
Người   khẽ, giọng điệu mơ hồ:
“Là   sự thật.
Nếu cô  tìm đáp án, tối mai đến quán cà phê bên bờ sông.
Đừng  với bất kỳ ai. Nếu , cô sẽ  bao giờ  cơ hội  .”
 
Tút… cuộc gọi đột ngột  cắt.
 
  c.h.ế.t lặng, bàn tay run lên bần bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-10.html.]
Năm năm qua,  luôn tin rằng  qua đời chỉ vì bệnh tình quá nặng,  thể cứu chữa.
… lẽ nào còn  ẩn tình khác?
 
Đêm đó,  trằn trọc  ngủ nổi.
Ký ức đau thương năm xưa, cùng câu  ám  , cứ  ngừng xoáy sâu trong lòng .
 
Tối hôm ,  đến quán cà phê bên bờ sông như lời hẹn.
Trời lất phất mưa, ánh đèn đường phản chiếu  mặt nước, mờ ảo như sương khói.
 
 chọn một góc khuất  chờ.
Tim đập loạn, bàn tay siết chặt cốc cà phê  nguội lạnh.
 
Một lát , cánh cửa gỗ  đẩy , tiếng chuông leng keng vang lên.
Một  đàn ông bước , áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai che gần nửa gương mặt.
 
Hắn tiến thẳng đến bàn ,  xuống đối diện.
Giọng  khàn khàn, quen thuộc chính là  hôm qua gọi điện:
“Cô  lẽ đang thắc mắc, tại  năm  dù bệnh viện  thu đủ tiền, nhưng ca phẫu thuật của  cô vẫn  trì hoãn… đúng ?”
 
 sững , cổ họng nghẹn :
“Anh… rốt cuộc là ai?”
 
Người đàn ông khẽ , kéo mũ lên một chút, để lộ nửa gương mặt  khiến  ngây dại.
Là  từng là trợ lý  cận của Tần Dạ năm đó.
 
“Lý Khang?”  kinh ngạc thốt lên.
 
Hắn gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:
“Năm ,  phụ trách liên lạc với bệnh viện. …    lệnh ưu tiên chuyển  tiền  cho một ca phẫu thuật khác.
Kết quả,  cô mới  kéo dài thời gian, cuối cùng  qua khỏi.”
 
 run rẩy, trái tim như  bóp nghẹt:
“Người  lệnh… là ai?”
 
Lý Khang nhếch môi, nụ  mang chút lạnh lẽo:
“Không ngoài dự đoán của cô . Chính là Tần Dạ.”
 
Toàn   chấn động, tai ù , m.á.u trong  như đông cứng .
 
Câu  của Lý Khang như tiếng sét xé toang màn đêm.
 sững sờ, bàn tay run bần bật, cốc cà phê trong tay suýt rơi xuống đất.
 
“Không…  thể nào…”  lắp bắp, cổ họng nghẹn đắng.
“Tần Dạ   thể…?”
 
Lý Khang chống tay lên bàn, giọng trầm khàn:
“Cô cho rằng năm đó   bận công tác, thật sự   tin  cô nhập viện ?
 . Chính    lệnh chuyển khoản tiền đó cho một nhân vật quan trọng hơn.
Còn  cô… chỉ là một bệnh nhân bình thường.”
 
 choáng váng, như  hàng vạn mũi kim châm khắp .
Hóa , suốt ngần  năm, nỗi đau  mang theo  chỉ vì mất , mà còn vì kẻ    là   từng yêu sâu nặng.
 
Nước mắt nóng hổi trào ,  run giọng:
“Nếu   thật sự  … tại  bây giờ còn dám tiếp cận ?!”
 
 lúc , tiếng bước chân trầm  vang lên.
Cả  và Lý Khang cùng  đầu.
 
Ở cửa quán cà phê, bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện, là Tần Dạ.
Anh mặc áo khoác dài, ánh mắt sắc bén khóa chặt chúng .
 
“Lý Khang.”
Giọng  lạnh lẽo, như lưỡi d.a.o cắt   khí.
“Anh  dám ở  lưng   những lời ?”
 
Lý Khang thoáng biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy  bình tĩnh,  nhạt:
“ chỉ  sự thật. Anh sợ cô   ?”