Chương 11
 
  c.h.ế.t lặng tại chỗ, nước mắt  ngừng rơi.
Hai  đàn ông  đối diện , một trầm lạnh, một khiêu khích, còn  như  cuốn  vòng xoáy  lối thoát.
 
Không khí trong quán cà phê đông cứng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa kính.
 
Tần Dạ bước đến,  chắn ngay  mặt , ánh mắt lạnh băng  Lý Khang:
“Anh lấy tư cách gì mà ở đây bịa đặt?
Năm đó,   cho  cơ hội, nhưng  phản bội, biển thủ quỹ công.
Bây giờ  còn dám bôi nhọ   mặt cô ?”
 
Lý Khang nheo mắt,  khẩy:
“Bịa đặt ư? Nếu   tại ngài đây,  bệnh viện  đột ngột đổi lịch phẫu thuật?
Tiền rõ ràng  chuyển, nhưng   dùng cho một ca khác.
Anh  dám thề  liên quan đến  ?”
 
 run rẩy, ngẩng đầu  Tần Dạ.
“Có … đúng như lời    ?”
 
Tần Dạ im lặng vài giây, đôi mắt sâu thẳm chạm  .
Rồi  chậm rãi  xuống bên cạnh, giọng trầm thấp:
“Hạ Hạ, năm   thật sự bận công tác nước ngoài.
Tiền viện phí,   dặn thư ký chuyển  ngay lập tức.
…  kẻ xen ,  đổi lệnh của .”
 
Ánh mắt  sắc như dao, khóa chặt Lý Khang:
“Và kẻ đó, chính là .”
 
Mặt Lý Khang thoáng biến sắc, nhưng vẫn ngoan cố:
“Anh  ,  chứng cứ ?”
 
Tần Dạ nhếch môi, lấy điện thoại đặt lên bàn, bấm vài nút.
Một đoạn ghi âm vang lên, giọng Lý Khang năm xưa,  lệnh cho bệnh viện hoãn ca phẫu thuật.
 
 c.h.ế.t lặng.
Toàn  run lên, nước mắt trào ,  bi thương  hoang mang.
 
Lý Khang mặt tái mét, gầm gừ:
“Mày… Mày vẫn giữ thứ đó?”
 
Tần Dạ  dậy, giọng lạnh lẽo:
“Anh nên ,  luôn chuẩn  cho  tình huống phản bội.”
 
 ôm chặt ngực, trái tim hỗn loạn cực độ.
Không  rốt cuộc nên tin  ai, lời giải thích của Tần Dạ,  những nghi ngờ  gieo rễ trong lòng suốt nhiều năm qua.
 
Không khí trong quán ngột ngạt đến mức   thở nổi.
  bật dậy, ghế kêu ken két  nền gạch.
 
“Đủ !”
Giọng  nghẹn ,  run rẩy  tuyệt vọng.
“    thêm gì nữa. Các … đều khiến  thấy đáng sợ.”
 
Nói xong,  vội vã lao  ngoài, mặc kệ cơn mưa đang xối xả.
Hạt mưa lạnh buốt quất  mặt, hòa lẫn nước mắt, nhòe  cả tầm .
 
Đằng ,  tiếng bước chân dồn dập đuổi theo.
Tần Dạ gọi khẽ, giọng đầy lo lắng:
“Hạ Hạ, đợi !”
 
 bước nhanh hơn, nhưng cánh tay vẫn   nắm lấy, siết chặt  buông.
 xoay , gạt mạnh:
“Buông ! Tần Dạ,    nên tin ai nữa.
Năm năm ,   mất … nỗi đau đó đủ .
Hôm nay, các   kéo  trở về địa ngục . Tại ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-11.html.]
Anh lặng , để mặc mưa dội ướt áo sơ mi.
Một lúc lâu,  mới khàn giọng:
“Hạ Hạ, em  thể hoài nghi ,  thể hận … nhưng đừng tự hành hạ bản .
Sự thật,  sẽ điều tra đến cùng. Anh thề với em, sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng.”
 
 c.ắ.n môi, nước mắt lăn dài, n.g.ự.c nhói buốt.
Trong đôi mắt ,   thấy sự đau đớn xen lẫn kiên định, khiến lòng càng thêm rối loạn.
 
Cuối cùng,  hất tay  ,  lưng bỏ  trong màn mưa.
Đằng , tiếng  khàn đặc vang vọng:
“Cho  thêm một cơ hội, Hạ Hạ.
Đừng đẩy   mãi như thế…”
 
Mưa rơi trắng xóa cả con đường, che khuất ánh mắt đầy bi thương .
 
 trở về nhà trong bộ dạng ướt sũng,   run lên vì lạnh, nhưng lòng  càng rối loạn hơn cả cơn mưa ngoài .
 
Vừa đặt túi xuống, ánh mắt  vô tình dừng   chiếc hộp gỗ cũ trong ngăn tủ, đó là di vật duy nhất của  để .
 chậm rãi mở nắp, từng tờ giấy, từng cuốn sổ tay nhỏ đều ngập tràn mùi mốc cũ.
 
Trong góc hộp,  phát hiện một phong bì vàng  ngả màu.
Trên đó  bút tích của , mờ nhòe nhưng vẫn nhận : “Dành cho Hạ Hạ, khi con đủ mạnh mẽ để đối diện.”
 
 run rẩy mở , bên trong là một tờ giấy ghi chép chi tiết:
— Tên bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật năm đó.
— Ngày giờ lẽ   tiến hành.
— Và đặc biệt, dòng cuối cùng  : “Có   kéo dài thời gian. Hạ Hạ, con  tìm  sự thật.”
 
Tờ giấy rơi khỏi tay, lòng  như dậy sóng.
Thì    sớm   điều bất thường, chỉ là bà  đủ sức   hết.
 
Điện thoại  bàn bất ngờ sáng lên, là tin nhắn từ một  lạ:
 
【Muốn   bộ sự thật?
Ngày mai, đến bệnh viện thành phố, tìm bác sĩ Trịnh.
Ông  nợ  cô một lời giải thích.】
 
  chằm chằm màn hình, trái tim đập thình thịch.
Những mảnh ghép quá khứ rối loạn bắt đầu dần dần xâu chuỗi .
 
Sáng hôm ,  đến bệnh viện thành phố theo địa chỉ trong tin nhắn.
Hành lang mùi t.h.u.ố.c khử trùng nồng nặc, khiến  nhớ  ký ức đau buốt năm .
 
 tìm đến khoa tim mạch,  cửa phòng  việc  tấm bảng nhỏ ghi tên “Trịnh Vĩ”.
 hít sâu một , gõ cửa.
 
Một bác sĩ trung niên với mái tóc  hoa râm ngẩng lên.
Nghe  tự giới thiệu tên , ánh mắt ông thoáng chấn động, đặt bút xuống, giọng khàn hẳn :
“Cô… là con gái của bệnh nhân năm đó?”
 
 gật đầu, giọng run run:
“Xin bác sĩ  cho  , năm  rốt cuộc  xảy  chuyện gì.
Vì  ca phẫu thuật của    trì hoãn?”
 
Bác sĩ Trịnh thoáng im lặng,  đó chậm rãi tháo kính xuống.
Ông nặng nề thở dài:
“Hạ Hạ,   chờ ngày   lâu.
Năm đó, bệnh tình của  cô    thể cứu, chỉ cần ca phẫu thuật kịp thời.
 ngay  giờ mổ,  nhận  chỉ thị từ cấp , yêu cầu nhường phòng mổ và bác sĩ gây mê cho một ca khác — một ca ‘ưu tiên đặc biệt’.”
 
Tim  thắt , vội hỏi:
“Chỉ thị đó… là ai đưa ?”
 
Bác sĩ Trịnh lắc đầu:
“Ta chỉ ,  ký lệnh là quản lý tài chính lúc ,  danh nghĩa ‘điều chỉnh quỹ viện phí’.
Còn đằng  ông … là thế lực nào,   dám khẳng định.”