Chương 12
 
Ông  thẳng  , giọng nghẹn :
“  chắc chắn, tiền viện phí của  cô   chuyển,  hề thiếu một xu.
Lỗi…   ở gia đình cô, mà ở những kẻ thao túng phía .”
 
Toàn   run lên, nước mắt  kìm nổi lăn dài.
Cuối cùng, sự hoài nghi bao năm nay   thêm một bằng chứng.
 
Từ bệnh viện bước ,  như kẻ mất hồn, đầu óc  cuồng.
Những lời của bác sĩ Trịnh  ngừng lặp  trong tai — “tiền viện phí   chuyển, chỉ là    lệnh ưu tiên ca khác.”
 
Trong lòng  dấy lên một nỗi sợ hãi và nghi ngờ sâu sắc.
Không kìm  nữa,  gọi điện cho Tần Dạ.
 
Anh bắt máy  nhanh, giọng trầm khàn:
“Hạ Hạ?”
 
 c.ắ.n môi, cố giữ giọng  run:
“Chúng  cần  chuyện. Ngay bây giờ.”
 
Một giờ , chúng  gặp  trong quán cà phê quen thuộc.
Tần Dạ  đối diện, dáng vẻ vẫn trầm , nhưng ánh mắt  khi   dường như  đoán   điều gì.
 
 siết chặt tay, hỏi thẳng:
“Năm đó, tiền phẫu thuật của  …  thật sự  chuyển cho một ca khác ?”
 
Anh im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu.
“.   thề, quyết định đó   xuất phát từ .”
 
Tim  nhói buốt, run rẩy:
“Vậy là… vẫn  liên quan đến .”
 
Ánh mắt  sâu thẳm, giọng trầm thấp:
“Hạ Hạ,  khi  chỉ là Tổng giám đốc trẻ, quyền lực  đủ.
Trong tập đoàn còn nhiều thế lực ngầm, họ  lợi dụng danh nghĩa của  để  lệnh.
Anh   khi  em qua đời, em hận , nhưng…   bao giờ ngừng điều tra.
 
Kẻ thật sự  ,  chỉ  lấy  cơ hội sống của  em, mà còn nhằm  .”
 
 c.h.ế.t lặng, ngón tay bấu chặt mép bàn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Anh  …   tin ?”
 
Tần Dạ vươn tay,  nắm lấy tay , nhưng  vội rụt .
Trong mắt  thoáng qua sự đau đớn, song giọng vẫn kiên định:
“Anh sẽ cho em chứng cứ. Anh hứa.”
 
Tần Dạ  thẳng lưng, ánh mắt sắc bén hẳn lên:
“Anh   theo dấu vết nhiều năm nay.
Người trực tiếp ký lệnh chuyển quỹ viện phí là quản lý tài chính của tập đoàn năm đó.
 kẻ   thao túng…    phận đặc biệt.”
 
 khẽ run, nghẹn giọng:
“Là ai?”
 
Anh ngừng một lát,   chậm rãi:
“Là một nhánh cổ đông trong tập đoàn.
Và     trung gian… chính là Hầu gia.”
 
Toàn   chấn động:
“Hầu… gia?”
 
Trong đầu lập tức hiện lên bóng dáng Hầu Tuấn Phi.
Mọi ký ức ùa về, tám năm tình cảm, từng lời hứa hẹn, từng  che chở.
 giờ đây, cái tên Hầu   như lưỡi d.a.o sắc lạnh, xé toang lòng .
 
 thì thào, gần như  thở nổi:
“Anh  … chuyện năm đó  liên quan đến Tuấn Phi?”
 
Ánh mắt Tần Dạ trầm xuống, giọng kiên định:
“Anh   chứng cứ tuyệt đối, nhưng  dấu vết đều hướng về phía Hầu gia.
Nếu  nhổ tận gốc, em sẽ mãi mãi    sự thật  chỉnh.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-12.html.]
 ôm đầu, nước mắt trào , lòng rối loạn cực độ.
Người  từng yêu thương suốt tám năm,  thể  là một mảnh ghép trong bi kịch khiến  mất .
 
Tần Dạ  , ánh mắt xót xa:
“Hạ Hạ,   sự thật  tàn nhẫn.
 em nhất định  mạnh mẽ. Anh sẽ cùng em tìm  tất cả, vạch trần đến tận cùng.”
 
Ngoài cửa sổ, mưa  bắt đầu rơi, từng giọt lạnh lẽo như kim châm  da thịt.
Trong lòng , nỗi đau và nghi ngờ đang xoáy thành một cơn bão dữ dội.
 
Đêm đó,    ngủ nổi.
Những lời của Tần Dạ như từng mũi d.a.o xoáy  tim, “ dấu vết đều hướng về Hầu gia.”
 
Sáng hôm ,  lấy hết can đảm, chủ động hẹn gặp Hầu Tuấn Phi.
Anh  xuất hiện trong quán cà phê quen thuộc, vẫn dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp, như thể  từng  bất kỳ bóng đen nào phủ lên.
 
“Đã lâu  em mới chịu gặp .”
Anh  mỉm , ánh mắt vẫn dịu dàng như xưa.
 
 siết c.h.ặ.t t.a.y  gầm bàn, gượng gạo nở một nụ :
“Tuấn Phi, em chỉ  hỏi  một chuyện.”
 
Anh  gật đầu:
“Em hỏi , chỉ cần  , nhất định sẽ trả lời.”
 
 hít sâu,  thẳng  mắt  :
“Năm năm , ca phẫu thuật của  em  trì hoãn… Hầu gia  dính líu gì ?”
 
Trong thoáng chốc, nụ   mặt Tuấn Phi đông cứng .
Ánh mắt   thoáng vụt qua một tia khác lạ,  nhanh liền che giấu, giọng trầm xuống:
“Hạ Hạ, em  ai  ?”
 
 c.ắ.n môi:
“Anh chỉ cần trả lời  hoặc .”
 
Anh  im lặng  lâu, cuối cùng khẽ nắm lấy tay , giọng mang theo chút run rẩy:
“Hạ Hạ,  những chuyện em  nên đào sâu.
Biết càng nhiều… chỉ càng khiến em đau khổ hơn thôi.”
 
 giật mạnh tay , trong lòng lạnh buốt.
Sự né tránh của   chẳng khác nào một lời thừa nhận ngầm.
 
  dậy, xoay   thẳng, mặc cho phía  vang lên tiếng gọi vội vã:
“Hạ Hạ,   giải thích !”
 
    đầu.
Nỗi thất vọng như một tảng đá lớn đè nặng trong ngực, khiến từng bước chân  đều nặng nề như dẫm  lưỡi dao.
 
 trở về nhà trong trạng thái rã rời.
Cả buổi tối,   bó gối trong căn phòng tối om, nước mắt chảy đến khô cả khóe mắt.
 
Tám năm tình cảm, hóa  chỉ là một bức màn khói.
Người  từng tin tưởng nhất,  lẽ chính là kẻ góp phần đẩy    chỗ chết.
 
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
   mở, nhưng tiếng gõ kiên trì mãi  dứt.
Cuối cùng,  miễn cưỡng  dậy.
 
Cửa mở , Tần Dạ  đó, áo sơ mi đen dính mưa, ánh mắt sâu thẳm  .
 
“Hạ Hạ.”
Giọng  khàn khàn, mang theo lo lắng.
“Anh   em  gặp Hầu Tuấn Phi.”
 
  gượng, nước mắt  lăn dài:
“ . Và    phủ nhận.
Anh  bảo…  những chuyện em  nên .
Nói  chẳng  là thừa nhận ?”
 
Tần Dạ bước ,  để  lùi , nhẹ nhàng ôm   ngực.
Mùi hương quen thuộc vây quanh khiến   kiềm  mà bật  nức nở.