Chương 14
 
Trái tim  như  bóp nghẹt.
Tại  ông   xuất hiện bên   trong những ngày cuối cùng?
Hơn nữa,  còn  bên lề tấm ảnh một dòng chữ mờ nhạt:
 
“Hạ Hạ, hãy cẩn thận Hầu gia.”
 
Nước mắt  rơi lã chã.
Mảnh ghép cuối cùng dường như đang hiện , nhưng càng rõ ràng,   càng sợ hãi.
 
Ngày hôm ,  hẹn gặp Hầu Tuấn Phi trong một quán  yên tĩnh.
Anh  đến khá nhanh, gương mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng quen thuộc.
 
  vòng vo, đặt thẳng tấm ảnh cũ lên bàn.
Ánh mắt Tuấn Phi thoáng chấn động, bàn tay cầm ly  run nhẹ, nước sóng sánh tràn .
 
“Giải thích .”
  thẳng  mắt  , giọng run nhưng kiên quyết.
“Tại  cha   ở cạnh   trong bệnh viện, ngay  khi bà qua đời?
Và tại     để  lời cảnh báo về Hầu gia?”
 
Tuấn Phi mở miệng, nhưng cổ họng như nghẹn .
Một lát ,    gượng, ánh mắt né tránh:
“Hạ Hạ, em đừng quá đa nghi. Cha  khi đó là một trong những nhà tài trợ lớn của bệnh viện. Ông chỉ tình cờ  kiểm tra,  liên quan gì đến  em cả.”
 
 đập mạnh tay xuống bàn, nước mắt trào :
“Anh còn dám  dối? Mẹ    rõ ràng!
Tuấn Phi, rốt cuộc các    gì?”
 
Anh  thoáng tái mặt, vội nắm tay , giọng đầy khẩn thiết:
“Hạ Hạ,   ! Những chuyện   đơn giản như em nghĩ.
Anh thừa nhận, cha   dính líu, nhưng   từng  chi tiết.
Anh thề,   bao giờ   em gặp chuyện.”
 
 giật mạnh tay , lòng đau nhói:
“Dù     , thì giữa chúng … cũng  còn khả năng   nữa.”
 
Tuấn Phi sững sờ, gương mặt thoáng chốc xám .
Anh  run rẩy  nhỏ, gần như cầu xin:
“Hạ Hạ, đừng… đừng rời bỏ .”
 
  dậy, xoay  bỏ , để mặc tiếng gọi tuyệt vọng vang vọng phía .
 
 rời khỏi quán , bước  loạng choạng  con phố đông đúc.
Trong đầu chỉ còn vang vọng lời Tuấn Phi thừa nhận nửa vời, cùng ánh mắt tuyệt vọng của  .
Tim  đau đến nghẹt thở, như  xé thành từng mảnh.
 
Đêm đó,   lặng trong phòng,  bật đèn, cũng  ăn uống gì.
Bầu trời ngoài cửa sổ tối sầm, mưa rơi rả rích như  nhấn chìm cả thành phố.
 
Tiếng gõ cửa vang lên.
   mở, nhưng tiếng gọi quen thuộc  khiến trái tim run rẩy.
 
“Hạ Hạ, là .”
Là Tần Dạ.
 
 miễn cưỡng  dậy mở cửa.
Anh  đó,   ướt mưa, ánh mắt thâm trầm  .
 
Không đợi  lên tiếng,  kéo   lòng, giọng khàn khàn:
“Anh  em  mệt mỏi.  em yên tâm, tất cả sắp kết thúc .
Anh sẽ công khai  bộ sự thật, ngay  hội đồng cổ đông.
Không chỉ để trả  trong sạch cho  em, mà còn để Hầu gia  còn chỗ  trong tập đoàn  nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-14.html.]
 
 ngẩng đầu, nước mắt nhòa :
“ nếu  …  sẽ trở thành mục tiêu, họ sẽ  bỏ qua cho .”
 
Anh vuốt nhẹ mái tóc , giọng kiên định:
“Anh  sợ. Thứ  sợ nhất, chính là em tiếp tục  sống trong nghi ngờ và đau khổ.
Hạ Hạ, hãy để   , cùng em đối mặt.”
 
Lời  của  như ngọn lửa, xua  bóng tối bao phủ quanh .
Lần đầu tiên  nhiều năm,  thấy bản   còn cô độc nữa.
 
Ngày họp cổ đông chính thức diễn , bầu  khí căng thẳng đến mức nghẹt thở.
Phòng họp tầng cao chật kín, từng ánh mắt đều đổ dồn  ghế chủ tọa nơi Tần Dạ .
 
Hầu gia cũng  mặt, gương mặt trầm mặc, khí thế  hề kém.
Xung quanh, các cổ đông nhỏ thì thầm bàn tán, ai nấy đều mong chờ một trận đối đầu nảy lửa.
 
Tần Dạ  lên, giọng trầm  nhưng vang vọng khắp phòng:
“Hôm nay,  triệu tập tất cả   đến đây  chỉ để bàn chuyện dự án, mà còn để công khai một sự thật   che giấu nhiều năm.”
 
Anh  hiệu cho thư ký.
Ngay lập tức, màn hình lớn bật sáng, hiện  hàng loạt tài liệu, chứng từ chuyển khoản, cùng đoạn ghi âm Lý Khang từng  lệnh trì hoãn ca phẫu thuật năm .
 
“Đây là bằng chứng cho thấy, năm năm , một   trong Hầu gia  lợi dụng quyền lực, thao túng quỹ viện phí của bệnh viện để phục vụ lợi ích riêng.
Kết quả, một bệnh nhân vô tội  mất  cơ hội sống.”
 
Cả phòng rúng động.
Tiếng xì xào dâng lên như sóng.
 
Hầu gia đập mạnh bàn, giọng gầm lên:
“Tần Dạ,  dám vu khống Hầu gia chúng ?!”
 
 Tần Dạ  hề d.a.o động, ánh mắt sắc lạnh:
“Đây   vu khống. Tất cả chứng cứ đều ở đây.
Nếu cần,  sẽ trình thẳng cho ủy ban điều tra và pháp luật.”
 
Sắc mặt các cổ đông đồng loạt biến đổi.
Một vài  vốn trung lập lập tức nghiêng về phía Tần Dạ, bàn tán sôi nổi.
 
Ngồi ở góc phòng,   thấy cảnh tượng  mà tim đập dồn dập.
Bí mật chôn giấu năm năm cuối cùng cũng  phơi bày  ánh sáng.
 
Cuộc họp kết thúc trong hỗn loạn.
Hầu gia  dồn  thế khó, gương mặt các cổ đông họ Hầu ai nấy đều u ám,  còn khí thế ban đầu.
 
Chiều hôm ,  trở về nhà.
Không ngờ,  lầu   một   chờ sẵn.
 
Là Hầu Tuấn Phi.
 
Anh  mặc sơ mi trắng, cà vạt lỏng lẻo, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu như  nhiều đêm mất ngủ.
Vừa thấy ,   bước nhanh tới, giọng khản đặc:
 
“Hạ Hạ, em   giải thích. Tất cả chuyện …     như .
Anh  từng  cha   những gì. Nếu ,  tuyệt đối sẽ ngăn cản.”
 
 siết chặt túi xách, lùi  một bước, giọng run nhưng cứng rắn:
“ Tuấn Phi, sự thật  bày   mắt.
Anh  thể  , nhưng   thể  đổi sự thật rằng chính Hầu gia  nhúng tay .
Còn … vẫn là  của Hầu gia.”
 
Anh  chấn động, bàn tay run rẩy đưa về phía :
“Vậy    gì thì em mới tin? Hạ Hạ,   thể từ bỏ tất cả, chỉ cần em ở  bên .”