Chương 2
 
 cúi mắt,  đôi dép bông màu hồng  tai thỏ  chân cô , rõ ràng là đôi dép dành riêng cho .
 
Hứa Lê bối rối lùi vài bước, lắp bắp:
“Không  học trưởng   với chị …  em nhập viện, trong bệnh phòng  thể tắm rửa, nên… em mới mượn tạm phòng tắm nhà chị.”
 
 lúc , giọng Tuấn Phi từ bếp vọng :
“Ăn cơm thôi.”
 
Trên bàn bày bốn món một canh, hương sắc đầy đủ.
Tất cả đều do Hầu Tuấn Phi tự tay nấu.
 
Ở bên  tám năm,    từng nấu  một bữa tử tế. Cùng lắm là úp gói mì.
Hóa …   cũng   cơm.
 
Bầu  khí  bàn thật gượng gạo. Cha con nhà họ Hứa chỉ im lặng ăn, thỉnh thoảng liếc , chẳng ai mở lời.
 
Tuấn Phi gắp cho  một miếng thịt kho tàu:
“Chuyến công tác   thuận lợi chứ?”
 
 gật đầu:
“Thuận lợi.”
 
“Vậy   báo  một tiếng? Anh  tính lái xe  sân bay đón em .”
 
 nhai thịt, bình thản :
“Em  gọi,   .”
 
Tuấn Phi khựng ,   gượng:
“Ồ, chắc lúc đó điện thoại sạc pin trong bếp, ồn quá nên   thấy.”
 
Không khí  rơi  sự im lặng ngột ngạt.
 
Cha Hứa  xởi lởi:
“Tiểu Kiều, cháu thật  phúc. Tuấn Phi là đứa hiếm : học vấn cao,  tâm lý,  chăm sóc  khác, còn nấu nướng giỏi. Bây giờ tìm đàn ông  thế  khó lắm đó.”
 
 lấy điện thoại, mở ứng dụng đặt phòng:
“Chú , cháu  đặt cho chú một khách sạn gần bệnh viện,    tiện, chỉ mất vài phút thôi.”
 
Cha Hứa khựng , lặng lẽ đặt đũa xuống,  mặt sang chỗ khác.
 
Tuấn Phi khẽ huých , giọng mất kiên nhẫn:
“Mẹ Hứa sắp  viện , chú  cũng chỉ đang khó khăn một chút, cho ở nhờ vài ngày   .”
 
 lắc điện thoại:
“Khó khăn thì em  giải quyết, khách sạn  đặt sẵn.”
 
Sắc mặt Tuấn Phi sầm , kìm giận:
“Chỉ   thôi, em cần gì   căng thế?”
 
  thẳng   :
“Còn  thì ? Đây là căn hộ tân hôn của chúng . Trang trí mất một năm, phơi gió thêm nửa năm, em  dọn   đầy nửa tháng, đến dép còn  kịp  ấm. Anh  tự tiện để  ngoài ở mà chẳng hỏi qua em một lời?”
 
Tuấn Phi nắm chặt nắm tay, tức tối:
“Sao gọi là  ngoài? Họ là đồng hương, Hứa Lê  còn là đàn em của .”
 
Bấy giờ, Hứa Lê vốn im lặng bỗng đặt đũa xuống, mắt hoe đỏ, nhỏ giọng:
“Xin  chị Kiều.”
Cô  dậy, kéo tay cha, cúi đầu thật sâu:
“Không báo   ở nhờ, thật thất lễ. Thật sự xin .”
 
Cha Hứa cũng thở dài, lưng khom xuống:
“Xin  cô Kiều.”
 
Trong thoáng chốc, lòng  mềm , thấy  như đang quá gắt gao.
 
Hứa Lê lau nước mắt, nghẹn ngào:
“Mấy hôm nay  phiền chị,  em còn đang  viện… chúng em sẽ dọn  ngay.”
 
Tuấn Phi vội vàng  lên dỗ:
“Tiểu Lê, đừng . Kiều Hạ   ý đó,    đuổi em .”
 
 dập tắt ý nghĩ mềm lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-2.html.]
“Không,  chính là  ý đó.   thích  lạ ở trong nhà của .”
 
Hứa Lê ngẩng mắt  ,  kéo cha thu dọn hành lý.
 
Chỉ mấy phút , hai cha con  giày, xách đồ  cửa.
Tuấn Phi hốt hoảng chạy theo, còn lo lắng gọi với:
“Bên ngoài vẫn còn mưa, đợi  lấy thêm cái áo khoác đưa hai . Chờ ở bãi xe ngầm nhé,  tiễn.”
 
Tiễn cha con họ Hứa  thang máy xong,
Tuấn Phi trở  nhà lấy chìa khóa xe.
Anh   ở cửa, mắt gườm gườm  chằm chằm .
 
  bên bàn ăn,  bốn món một canh  mặt, ngoài vẻ bình tĩnh  thì bàn tay  gầm bàn run lên từng hồi.
 
“Kiều Hạ, em   trở nên lạnh lùng, vô tình đến thế!”
Tuấn Phi trừng mắt, giận dữ:
“Nếu  trách, thì trách  thôi. Sao   khó  ? Chú Hứa là tài xế taxi, là  thật thà,   còn lén lau nước mắt  lưng em. Em  cần thiết  tỏ  kiêu căng ngạo mạn thế ?”
 
 bật  nhạt:
“Đừng mang cái mũ ‘đạo đức’ mà chụp lên đầu . Nếu họ cha con báo ,  thể   đồng ý.    ở , tự ý quyết định  lưng , thì  chịu hậu quả.”
 
Bị  chặn ngược, Tuấn Phi đỏ mặt tía tai:
“Hứa Lê vốn nhút nhát, đơn thuần,   dám mở miệng  chuyện với em? Hơn nữa, chuyện nhỏ xíu mà em  quá lên.”
 
Nhút nhát? Đơn thuần?
 
 nhớ  chuyện cách đây bốn tháng.
Đêm hôm đó,  mười một giờ.
 và Tuấn Phi đang chuẩn  “gần gũi.”
  tắm xong bước , thì   mang vẻ áy náy :
“Anh hôm nay  … chắc do mệt quá, để hôm khác .”
 
Anh   ,  còn  thể ép buộc ?
 
Nửa tiếng ,  “giả vờ ngủ.”
Tuấn Phi lén chui  phòng khách, bật máy tính, mở video call với Hứa Lê.
 
Anh  dịu giọng hỏi:
“Bài nào em  hiểu?”
 
Hứa Lê nũng nịu:
“Là câu … em nghĩ mãi  , chắc toán cao cấp sẽ khiến em c.h.ế.t mất.”
 
Tuấn Phi  dịu dàng:
“Không ,  cùng  từng bước.”
 
Hứa Lê khẽ hỏi:
“ Chị Kiều ngủ ? Em hỏi muộn thế    phiền ?”
 
Tuấn Phi lập tức an ủi:
“Không , cô  bận  , sớm  ngủ .”
 
Khi   giảng giải,  còn thấy rõ  chụp  mấy tấm hình của cô .
 
……
 
Trước   còn tự lừa :
Ai yêu lâu  chán, huống hồ chúng   tám năm.
Người   thánh hiền, đôi khi cũng xao động.
Chỉ cần   dừng , giữ đúng giới hạn, vẫn còn yêu ,   thể bỏ qua.
 
 , từng bước từng bước, ranh giới   phá vỡ.
Đến giờ,  thậm chí chẳng còn khả năng giả vờ nữa.
 
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của   lúc ,  càng rõ ràng hơn.
 
Mọi chuyện  đến nước ,  chẳng buồn  thêm nửa câu.
Tuấn Phi trừng mắt   một cái, cầm chìa khóa xe  vội vã bỏ .
 
Trong nhà chỉ còn  sự tĩnh lặng.
  mâm cơm  nguội lạnh, bất giác bật .
Cười mãi…  òa .