Chương 3
 
Rõ ràng  hề uống rượu, nhưng đầu óc  choáng váng như đang say.
 gọi cho bạn  Tiểu Ngư.
 
“Alô—”
Vừa thốt  một tiếng,   nghẹn ngào, nước mắt tuôn xối xả.
 
Tiểu Ngư hoảng hốt:
“Sao thế? Đừng  mà.
Hạ Hạ, chị về nhà  đúng ?
Có  bắt gian tại trận, thằng khốn Tuấn Phi thật sự phản bội chị ?”
 
“Chị chờ đó, em lập tức đến ngay.”
 
 vội :
“Đừng…”
 
Trong điện thoại,  kể sơ qua chuyện  xảy  trong nhà.
Cô  lặng lẽ  xong,  tức giận chửi:
“Đồ súc sinh! Rõ ràng sai,  còn  sang trách chị kiêu căng, đúng là cặn bã.”
 
 nghẹn ngào  chua chát:
“Tiểu Ngư , đàn ông đều thích đồ mới mẻ, trẻ trung đúng ?”
 
Tiểu Ngư khịt mũi:
“Không, là    nông cạn, chẳng xứng với một phụ nữ chín chắn, xuất sắc như chị.”
 
 co ro trong ghế, lặng im thật lâu,  thổn thức:
“Trước , chị luôn nghĩ   là kiểu  quá lý tính, quá khô khan, chẳng  lãng mạn.
Có  chị sảy thai,   hì hục nấu một nồi canh gà, còn  bỏng đỏ cả tay.
Chị  rõ gà đó là gà đông lạnh mua ở siêu thị, thế mà vẫn cảm động đến rơi nước mắt.
 
Anh  từng   dự hội nghị ở tỉnh khác, hỏi chị  ở nhà một   .
Chị   hồi phục,  .
Thế là   thật sự đặt một suất cơm hộp  bỏ .
 
Đến hôm nay  bữa cơm bốn món một canh , thấy   cuống quýt chạy theo một cô gái khác  ngoài…
Chị mới hiểu, lãng mạn   là  .
Chỉ là…    từng dành cho chị mà thôi.”
 
……
 
Bên , Tiểu Ngư châm một điếu thuốc, thở dài:
“Nhìn bọn họ, em đoán chắc  tới mức lên giường.
Hạ Hạ, chị tính ?”
 
Tính  ư?
 
Trước   từng nghĩ, kết hôn là  , vợ chồng nào chẳng  xung đột.
Hơn nữa, tám năm tình cảm, nào   buông là buông.
 
 giờ đây…
Yêu   yêu,  quá rõ ràng.
 
  chịu nổi cảnh    cạnh , l..m t.ì.n.h với  mà tâm trí  nghĩ về  khác.
 
“Tiểu Ngư , chị nghĩ… chị   cưới   nữa.”
 
Bên  lập tức hỏi dồn:
“Chị suy nghĩ kỹ ?”
 
Ngay lúc , điện thoại  rung lên.
Là tin nhắn từ Tuấn Phi gửi đến.
 
Tin nhắn từ Tuấn Phi :
 
“Kiều Hạ,   nghĩ  lâu.
Anh thật sự  thể chấp nhận sự kiêu ngạo và cách em ỷ thế bắt nạt  khác.
Cha con họ Hứa là khách của , em đối xử với họ như , chẳng khác nào khinh thường .
Anh nghĩ…  lẽ chúng  nên cân nhắc xem ba quan niệm sống  hợp  .”
 
Đọc xong,  bật .
 
Rất nhanh  đó,   gọi đến.
 ngắt máy với Tiểu Ngư,  bấm .
 
“Alô, Kiều Hạ, là  đây.”
Giọng Tuấn Phi vang lên, đầy nghiêm trang.
“Bây giờ Hứa Lê đang  ngay cạnh , cô   mãi.
Điện thoại bật loa ngoài, xin em hãy lập tức xin  cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-3.html.]
 
Nếu em nhất định  chịu, thì   nghiêm túc nghĩ … chúng   nên kết hôn  .”
 
Cơn giận trong  bùng nổ:
“Tốt thôi,  thì khỏi kết hôn!”
 
Trong điện thoại lặng ngắt.
Chúng  ai cũng im lặng, thời gian trôi chậm chạp từng giây.
 
Trong mấy chục giây đó,   phẫn nộ  bất giác rơi nước mắt. Hàng loạt ký ức tám năm qua chợt ùa về.
 
Năm  hai mươi ba tuổi,   nghiệp, bắt đầu công việc đầu tiên ở một trung tâm luyện thi công.
Khi phát tờ rơi ở cổng đại học A, nhiều sinh viên cầm  tiện tay vứt .
Chỉ  Tuấn Phi nhận lấy, mỉm  :
“Cảm ơn,  hứng thú thì  sẽ đến xem thử.”
 
Sau đó,   thật sự đến, hỏi thăm thông tin lớp học,  chúng  kết bạn WeChat.
Rồi một ngày,   tỏ tình.
 
Anh thông minh, lý trí, kiên nhẫn   than phiền về đồng nghiệp, giúp  gỡ rối lúc  hoang mang.
Những đêm  tăng ca,  chờ  lầu công ty suốt hai tiếng.
Khi  xuống,  dụi mắt ngái ngủ,  giơ chiếc ô lên:
“Đói , bé cưng?”
 
Ở quán ăn đêm,  kẻ say rượu trêu ghẹo .
Anh chẳng  nửa lời, cầm chai bia lao tới.
Đối phương  mấy gã to con, còn  thì gầy gò, kết quả dĩ nhiên là   đ.á.n.h đến chảy máu.
 
Trong đồn công an,   nức nở.
Anh  mỉm , xoa đầu .
Ai ngờ  chạm  vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
 
……
 
Tám năm tình cảm,   dễ dàng cắt đứt? Làm  dễ dàng buông bỏ?
 
 hít một  sâu.
Trong trạng thái nóng giận , chúng  chẳng thể nào  chuyện tỉnh táo.
Cách  nhất là cúp máy, tránh  vài ngày,   đó bàn .
 
  định mở miệng, thì đầu dây bên , Tuấn Phi thốt  một câu:
“Đồ thần kinh.”
 
“Tut… tut… tut…”
 
Anh  cúp máy.
 
 vẫn giữ nguyên tư thế áp điện thoại bên tai, đầu óc trống rỗng.
Anh    cái gì cơ?
 
Mãi đến khi Tiểu Ngư gọi ,  mới bừng tỉnh.
Tiếng chuông cứ reo mãi, ánh sáng màn hình nhòe  trong làn nước mắt.
 
 bắt máy, trong lòng đầy tủi hờn  trút :
“Hạ Hạ,    tự dưng cúp máy? Có  Tuấn Phi gọi cho chị ?”
 
 che miệng bật , tiếng nức nở rỉ qua kẽ tay.
 
Tiểu Ngư hốt hoảng:
“Được , em sẽ qua ngay. Đừng , bảo bối.”
 
 nghẹn ngào:
“Hắn bắt chị xin  Hứa Lê. Nói nếu chị  chịu, thì sẽ  kết hôn nữa.
Chị  :  cưới thì thôi.
 
Em  ,   mắng chị là đồ thần kinh.
Tiểu Ngư… giữa chị và ,   chấm dứt .”
 
Tiểu Ngư liên tục an ủi:
“, chính   mới là đồ thần kinh. Chị đừng sợ, em tới ngay.”
 
  đến mức   run rẩy, trái tim như  ai khoét rỗng.
Giây phút đó, một ý nghĩ bùng nổ trong đầu,   báo thù.
 
Muốn khiến   hối hận.
Muốn khiến   nếm đủ đau khổ.
 
 lao  nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt.
Nước lạnh buốt khiến  dần tỉnh táo .
 càng tỉnh, nỗi đau càng khắc sâu.