Chương 5
 
  nhạt:
“Tám năm… đúng là dài thật.  em rốt cuộc hiểu , tình cảm dài bao nhiêu cũng  thắng nổi một  phản bội.”
 
Anh  run rẩy, chộp lấy cổ tay :
“Anh  từng phản bội! Anh và Hứa Lê thật sự   gì.
Anh chỉ thương hại cô , giúp đỡ cô  một chút.
Anh thề với em,   từng chạm  cô !”
 
 lạnh lùng hất tay:
“Chưa chạm?
Thế  dám    từng nhớ nhung,  từng rung động?
Tuấn Phi, phản bội  chỉ  ở  giường.
Từ khoảnh khắc  giấu giếm, lén lút quan tâm  khác, em   còn là duy nhất trong lòng  nữa .”
 
Anh  cứng họng, sắc mặt trắng bệch.
 
Một chiếc xe đen sang trọng dừng   cổng công ty.
Kính xe hạ xuống, lộ  gương mặt lạnh lùng của Tần Dạ.
Ánh mắt  lướt qua, dừng  cổ tay , nơi   Tuấn Phi siết chặt để  vết hằn đỏ.
 
Khóe môi Tần Dạ cong lên thành nụ  mỉa, giọng trầm thấp vang :
“Kiều Hạ, lên xe.”
 
 thoáng do dự.
Ánh mắt Tần Dạ sắc lạnh, rơi xuống cổ tay  thêm một  nữa,   mở cửa xe.
 
Tuấn Phi hoảng hốt, vội vàng chắn  mặt :
“Hạ Hạ, đừng ! Em với    quan hệ gì cả,   lên xe ?
Anh xin em, cho  thêm một cơ hội.”
 
Tần Dạ  trong xe, nheo mắt  Tuấn Phi, giọng thản nhiên mà lạnh lẽo:
“Cậu đang cản đường .”
 
Khí thế áp bức khiến Tuấn Phi bất giác lùi nửa bước, nhưng vẫn c.ắ.n răng:
“Chủ tịch Tần, chuyện giữa  và Hạ Hạ là chuyện riêng, mong ngài đừng xen .”
 
Tần Dạ nhếch môi  nhạt, ánh mắt thoáng qua tia khinh miệt:
“Cậu  tư cách gì mà  hai chữ ‘chuyện riêng’?
Một  đàn ông   trân trọng phụ nữ của , còn dám mở miệng giữ ?”
 
Lời  dứt,  cảm thấy bàn tay   một lực mạnh kéo .
Tần Dạ bước xuống, nắm lấy cổ tay , trực tiếp đưa   trong xe.
 
Tuấn Phi hoảng loạn đuổi theo, gào lên giữa cổng công ty đông  qua :
“Hạ Hạ, em  thể ! Anh yêu em thật lòng! Đừng bỏ !”
 
Cửa xe “rầm” một tiếng đóng , chặn hết ồn ào ngoài .
Trong khoang xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng tim  đập loạn.
 
Tần Dạ rút khăn giấy, khẽ đưa cho :
“Lau , đừng để vết đỏ đó thành sẹo.”
 
 siết chặt khăn, mím môi  .
Không ngờ  bao năm,  lau  giọt nước mắt của …  là .
 
Chiếc xe lăn bánh, ánh đèn đường lướt qua cửa kính, phản chiếu gương mặt trầm tĩnh của Tần Dạ.
 
Anh nghiêng đầu  , giọng trầm thấp vang lên:
“Em và  … thật sự định kết hôn?”
 
 mím môi, im lặng hồi lâu mới đáp:
“Đã từng định.  giờ…  còn nữa.”
 
Khóe môi Tần Dạ nhếch lên, ánh mắt sắc bén lóe sáng:
“Ừ, may mà .”
 
 khẽ nhíu mày:
“Tại     ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-5.html.]
 
Anh  thẳng  mắt , dứt khoát:
“Bởi vì em xứng đáng   một  đàn ông  trân trọng , chứ   loại hèn hạ phản bội.”
 
Tim  chấn động, cuống quýt  mặt , né tránh ánh mắt nóng rực .
Bên ngoài cửa kính, phố xá phồn hoa mà lòng   hỗn loạn.
 
Tần Dạ rút điếu thuốc, ngậm lên môi nhưng  châm lửa.
Anh khẽ , giọng pha chút chế nhạo:
“Thật  ngờ, Kiều Hạ ngày  thông minh, sắc sảo là thế,   lúc mù quáng vì một gã đàn ông tầm thường.”
 
 siết chặt tay, trong lòng dâng lên bao cảm xúc khó tả.
Có lẽ   đúng. Tám năm qua,   tự trói buộc   một đoạn tình cảm rệu rã.
 
“Chuyện của  và Tuấn Phi… coi như  chấm dứt.
Chủ tịch Tần, cảm ơn  hôm nay   tay giúp đỡ.”
 
Tần Dạ  , ánh mắt sâu như biển:
“Chúng   cần khách sáo.
Năm năm , em biến mất  một lời, em  …   tìm em khắp nơi ?”
 
Tim  như ngừng đập.
Năm năm , vết thương  dám chạm tới , nay   thẳng thừng nhắc .
 
 cứng , đầu óc trống rỗng.
Năm năm , đoạn quá khứ ,   ép bản  chôn vùi thật sâu,  từng dám nhớ .
 
Tần Dạ dụi điếu t.h.u.ố.c  kịp châm, giọng trầm thấp vang lên:
“Hạ Hạ, em  ,  ngày em rời ,   điên cuồng tìm em thế nào ?
Anh gần như lục tung cả thành phố.  em… biến mất  chút dấu vết.”
 
 siết chặt góc váy, cố giữ giọng bình thản:
“Chuyện  qua , nhắc   gì nữa.”
 
Ánh mắt  tối , sâu hun hút:
“Là  sai ? Hay em  từng tin ?”
 
 mím môi, hít một  thật sâu, cố kìm nén run rẩy trong giọng :
“Năm ,  em bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật gấp. Em  tìm , nhưng thư ký của    đang bận  công tác nước ngoài.
Em  thể liên lạc , đành một  xoay sở.
Rồi…  vẫn  qua khỏi.
 
Trong những ngày tuyệt vọng , em  nghĩ  lẽ chúng   cùng một thế giới.
Em    gánh nặng, càng     coi thường.
Thế nên… em chọn rời .”
 
Tần Dạ lặng im, bàn tay siết chặt điếu t.h.u.ố.c đến trắng knuckle.
Giọng  khàn đặc, như nén cơn đau:
“Thì … là vì thế.
Em ngốc quá, Hạ Hạ. Nếu khi đó em chỉ cần  một câu, dù ở ,  cũng sẽ lập tức về bên em.”
 
  mặt , nước mắt  kìm nổi, lăn dài xuống má.
Nỗi đau năm , tưởng  ngủ yên, nay   xé toạc.
 
Trong khoang xe im lặng đến mức chỉ  rõ nhịp tim đập hỗn loạn.
 
Không khí trong xe ngột ngạt đến mức nghẹt thở.
Tần Dạ nghiêng  về phía , rút khăn giấy, nhẹ nhàng đặt  tay :
“Đừng  nữa. Anh   thấy em rơi nước mắt, dù chỉ một .”
 
Giọng  khẽ mà kiên định, mang theo sức mạnh khiến lòng  run rẩy.
 vội  mặt , lau nước mắt, ép  hít thở thật sâu:
“Chủ tịch Tần, những chuyện  qua…  thể   nữa.
Chúng  bây giờ,   còn là  của năm xưa.”
 
Ánh mắt  tối , mím môi, như đang kìm nén cảm xúc.
Sau cùng,  dựa lưng  ghế, khẽ  tự giễu:
“Ừ, em vẫn luôn  cách giữ  cách với .”