Chương 8
 
 nắm chặt micro, bình tĩnh đối diện:
“Xin cho  hai phút kiểm tra .”
 
 nhanh chóng mở máy tính, đối chiếu bản  lưu với tài liệu  in.
Chỉ một cái ,  liền xác định,  liệu đúng là  cố ý sửa đổi.
 
Tim  siết chặt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
“Thưa Chủ tịch, thưa các đồng nghiệp, trong bản gốc  liệu   chính xác.
 nghi ngờ trong quá trình lưu trữ hoặc truyền tải,    động tay .”
 
Cả phòng xôn xao.
Triệu Dao lập tức  dậy,   vẻ kinh ngạc:
“Sao   chuyện đó? Lẽ nào Kiều Hạ sơ suất, giờ   đổ  cho  khác?”
 
Một vài  nhỏ giọng phụ họa:
“ , trách nhiệm lớn thế   thể tùy tiện chối bỏ.”
 
Bầu  khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Ngay lúc , giọng  trầm thấp mà uy nghiêm của Tần Dạ vang lên:
“Im lặng.”
 
Tiếng  lạnh lùng, như một lưỡi d.a.o c.h.é.m xuống, lập tức khiến cả phòng cứng đờ.
 
Anh thong thả bước tới, cầm lấy hai bản tài liệu trong tay , so sánh từng con ,  gõ nhẹ lên bàn:
“Bản gốc và bản in khác .
Nếu là  kỹ thuật, thì  do hệ thống.    cho  kiểm tra, hệ thống     vấn đề.”
 
Ánh mắt sắc bén của  đảo một vòng, cuối cùng dừng   gương mặt tái nhợt của Triệu Dao.
“Vậy chỉ còn một khả năng.”
 
Triệu Dao run lên, vội cúi đầu, nhưng bàn tay giấu  gầm bàn  ngừng siết chặt.
 
Tần Dạ mỉm  lạnh nhạt:
“Trong công ty của , ai dám giở trò  lưng,  sẽ đích  đào tận gốc rễ.
Đừng tưởng thủ đoạn hạ tiện   thể qua mắt .”
 
Cả phòng im phăng phắc.
Một vài  âm thầm nuốt nước bọt,  dám  thẳng  .
 
  bên cạnh, trong lòng dấy lên một tia ấm áp.
Giây phút đó,  , Tần Dạ tuyệt đối  cho phép ai chạm đến .
 
Sắc mặt Triệu Dao trắng bệch, môi run run:
“Chủ tịch Tần, …   …”
 
Tần Dạ lạnh lùng ngắt lời:
“Không ? Vậy giải thích thế nào việc tài liệu chỉ  trong nhóm nhỏ , mà   xuất hiện đúng  bản của cô Kiều Hạ?”
 
Triệu Dao ấp úng, trán túa mồ hôi:
“Có lẽ… là do nhầm lẫn…”
 
Anh khẽ , nụ  lạnh lẽo khiến    rét mà run:
“Nhầm lẫn?
 sẽ giao  bộ việc  cho bộ phận kiểm tra nội bộ.
Nếu điều tra  đúng là hành vi phá hoại, cô nên  hậu quả sẽ  .”
 
Cả phòng im phăng phắc,  ai dám thở mạnh.
Triệu Dao mặt cắt  còn giọt máu,   run rẩy  phịch xuống ghế.
 
Cuộc họp tiếp tục,  cố gắng giữ bình tĩnh để  thành phần thuyết trình.
Khi tất cả kết thúc, Tần Dạ bảo   rời , chỉ giữ  .
 
Anh  dựa  bàn, đôi mắt sâu thẳm  :
“Em thấy  đấy,   ai cũng   cho em.
Sau ,  cẩn thận hơn, đừng quá tin tưởng đồng nghiệp.”
 
 khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“  . Cảm ơn  hôm nay   mặt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-8.html.]
 
Anh bước  gần, ánh mắt dịu , mang chút xót xa:
“Hạ Hạ, em  cần cảm ơn .
Anh chỉ hối hận một điều, năm đó, khi em cần nhất,    ở bên.
Từ nay về ,  sẽ  để ai  cơ hội  tổn thương em nữa.”
 
Trái tim  khẽ run, vội  mặt ,  dám đối diện.
Trong khoảnh khắc ,  nhận  ranh giới giữa công việc và tình cảm đang dần  xóa nhòa.
 
Chiều tối,  tan  muộn.
Vừa bước  khỏi tòa nhà công ty, một bóng  quen thuộc  chờ sẵn  bậc thềm.
 
Hầu Tuấn Phi.
 
Anh  mặc áo sơ mi xám nhạt, tay cầm bó hoa hồng đỏ thẫm, ánh mắt khẩn thiết  :
“Hạ Hạ, cho  một cơ hội nữa. Anh sẽ chứng minh cho em thấy,   yêu vẫn luôn là em.”
 
 khựng , lạnh nhạt đáp:
“Tuấn Phi,    rõ . Chúng   còn gì để  nữa.”
 
Anh  bước lên, cố nhét bó hoa  tay :
“Anh sai thật , nhưng  sẽ  đổi. Chỉ cần em cho  một cơ hội.”
 
 lùi , tránh , giọng kiên quyết:
“Đã từng  thứ gọi là cơ hội như .   để nó vụt mất .”
 
 lúc bầu  khí đang căng thẳng, một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng  bên lề đường.
Cửa xe mở , Tần Dạ bước xuống.
 
Anh sải bước đến bên , ánh mắt lạnh lẽo quét qua Hầu Tuấn Phi, giọng trầm thấp vang lên:
“Cản đường nhân viên của , là  ý gì?”
 
Hầu Tuấn Phi thoáng giật , sắc mặt khó coi:
“Chủ tịch Tần, đây là chuyện riêng giữa  và Hạ Hạ. Phiền  đừng xen .”
 
Tần Dạ khẽ nhếch môi, nụ  lạnh lùng mà kiêu ngạo:
“Cô  bây giờ là  của công ty , cũng là    bảo vệ.
Anh nghĩ  sẽ mặc kệ ?”
 
Không khí chợt đông cứng, tựa như hai luồng khí thế va chạm dữ dội.
Người qua đường hiếu kỳ   , nhưng  ai dám tiến gần.
 
  giữa hai , tim đập dồn dập,  bối rối  nghẹt thở.
Một bên là quá khứ tám năm tình cảm, một bên là bóng dáng khiến  rung động từ năm năm .
 
 c.ắ.n chặt môi,   nên bước  hướng nào.
 
Không khí  sảnh công ty căng thẳng đến nghẹt thở.
Hầu Tuấn Phi siết chặt bó hoa trong tay, giọng gấp gáp:
“Hạ Hạ, em thật sự  cắt đứt với  ?
Chúng   cùng  trải qua tám năm, chẳng lẽ trong lòng em, tất cả đều  còn chút giá trị nào?”
 
 nhắm mắt một thoáng, hít sâu,  mở miệng:
“Tuấn Phi, giá trị  ,   do  , mà do cách  .
Anh phản bội,  để  khác chen  giữa chúng , đó chính là câu trả lời rõ nhất .”
 
Sắc mặt Tuấn Phi trắng bệch, bước lên định nắm tay .
 ngay giây , một bàn tay khác  nhanh chóng kéo  về phía .
 
Là Tần Dạ.
Ánh mắt  sắc bén, lạnh lùng  thẳng  Tuấn Phi:
“Cô    rõ ràng. Anh còn  ép buộc ?”
 
Tuấn Phi nghiến răng, giọng nghẹn ngào:
“Anh  ý gì mà  xen  chuyện giữa chúng ?”
 
Tần Dạ khẽ , nụ  nhàn nhạt nhưng đầy áp lực:
“Có ý gì ?