Chương 9
 
Bởi vì hiện tại,  mới là   cạnh cô .
Còn , chỉ là quá khứ.”
 
Một câu , như nhát d.a.o cắm thẳng  lòng Tuấn Phi.
Anh  sững , bó hoa rơi xuống đất, cánh hồng rải tả tơi.
 
  giữa hai , lòng ngổn ngang trăm mối.
  , đây là  cuối cùng Tuấn Phi  thể   mặt  như .
 
 c.ắ.n môi, dứt khoát :
“Tuấn Phi, chúng  dừng  .
Từ nay, giữa chúng   còn gì nữa.”
 
Nói xong,    bước ,  dám ngoảnh .
Bởi vì  sợ, nếu còn ,  sẽ  d.a.o động.
 
Sau lưng, giọng Tần Dạ vang lên trầm :
“Từ nay về ,   ở đây.”
 
Sau buổi tối hôm đó,    cắt đứt liên lạc với Hầu Tuấn Phi.
Trong lòng  nặng nề,  như  trút xuống một gánh đá.
 
Ngày hôm , dự án trọng điểm chính thức khởi động.
Phòng họp tầng cao sáng đèn từ sớm,  bộ nhóm dự án đều  mặt.
 
Tần Dạ  ở ghế chủ tọa, ánh mắt sắc bén đảo qua từng .
Khi dừng   , giọng  khẽ trầm xuống:
“Kiều Hạ, em phụ trách khâu sáng tạo và truyền thông.
Toàn bộ ý tưởng, em trực tiếp báo cáo với .”
 
Cả phòng xôn xao.
Rõ ràng,  đang ưu ái  một cách công khai.
 
 siết chặt bút trong tay, giữ giọng điềm tĩnh:
“Rõ, Chủ tịch.”
 
Triệu Dao  bên cạnh, gương mặt cứng đờ, đôi mắt đầy oán hận.
  sự hiện diện của Tần Dạ, cô  chỉ  thể nuốt xuống cơn tức tối.
 
Trong những ngày kế tiếp,  lao  công việc với  bộ sức lực.
Mỗi bản kế hoạch, mỗi đề xuất, đều  Tần Dạ xem xét tỉ mỉ, đưa  góp ý thẳng thắn.
Anh nghiêm khắc, nhưng cũng cực kỳ kiên nhẫn.
 
Nhiều   việc khuya,  và  cùng ở  phòng họp.
Ánh đèn vàng hắt xuống, phản chiếu bóng   vách kính.
Anh  đối diện , áo sơ mi xắn tay, dáng vẻ tập trung đến mức khiến tim  bất giác loạn nhịp.
 
Có lúc,  ngẩng lên, ánh mắt chạm  , khẽ cong khóe môi:
“Hạ Hạ, em tiến bộ hơn  tưởng.”
 
 giật , vội cúi đầu, giả vờ ghi chép, nhưng đôi tai  đỏ ửng.
 
Dự án   giai đoạn quan trọng, Tần Dạ quyết định đích  dẫn nhóm  công tác để bàn bạc trực tiếp với đối tác.
Trong danh sách,  cũng  tên.
 
Ngày khởi hành,  kéo vali xuống sảnh khách sạn,  bước  thì bắt gặp Tần Dạ đang  cạnh xe, dáng cao lớn, áo sơ mi trắng  nắng sớm càng thêm nổi bật.
 
Anh mở cửa xe, nghiêng  :
“Lên .”
 
Trên suốt chặng đường, bầu  khí trong xe yên tĩnh, chỉ  tiếng nhạc du dương khe khẽ.
  ghế phụ, tim đập lạc nhịp, cố gắng giả vờ chăm chú  tài liệu.
 
Đến nơi, buổi đàm phán diễn  căng thẳng hơn dự đoán.
Phía đối tác liên tục bắt bẻ,  khí chùng xuống.
 bất giác  lên, trình bày phương án bổ sung mà đêm qua  nghĩ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-9.html.]
Giọng  tuy run nhẹ, nhưng lập luận chặt chẽ,  liệu rõ ràng.
Đối tác im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.
 
Khi kết thúc, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi phòng họp, Tần Dạ  chậm , khẽ nghiêng đầu  :
“Rất . Anh   nhầm em.”
 
 đỏ mặt, nhỏ giọng:
“…chỉ là  gặp may mắn thôi.”
 
Anh bật , nụ  hiếm hoi  gương mặt vốn lạnh lùng thoáng chốc dịu .
“Đừng tự hạ thấp . Năng lực của em, đáng giá hơn thế nhiều.”
 
Buổi tối, cả nhóm cùng  ăn tối ở khách sạn.
 uống vài ly rượu vang, đầu óc choáng váng,  lên  về phòng.
Ai ngờ   khỏi cửa, chân trượt một cái,  loạng choạng ngã về phía .
 
Một cánh tay mạnh mẽ lập tức vươn , ôm chặt lấy .
Mùi hương bạc hà quen thuộc ập tới,  ngẩng đầu, chính là Tần Dạ.
 
Khoảng cách giữa hai  gần đến mức   rõ nhịp tim của  đang đập loạn.
Anh cúi xuống, giọng trầm khàn:
“Hạ Hạ… em  ,   chờ giây phút  bao lâu ?”
 
Tim  đập loạn,  thở rối loạn.
Khoảnh khắc ,  chỉ  vội vàng đẩy  , lùi  vài bước, lưng áp chặt  tường hành lang.
 
“Chủ tịch Tần… xin  tự trọng.”
Giọng  run run, ngay cả chính  cũng   sự hoảng loạn.
 
Tần Dạ khựng , ánh mắt tối , nhưng chỉ giây lát ,  chậm rãi tiến lên một bước.
Giọng  trầm thấp, mang theo chút đau đớn:
“Hạ Hạ, em vẫn gọi  như … chúng .. xa cách đến thế ?”
 
 c.ắ.n môi, cố giữ bình tĩnh:
“Chúng  bây giờ là quan hệ cấp , cấp . Xin  đừng vượt giới hạn.”
 
Ánh mắt  sâu thẳm,   chằm chằm, như  xuyên thấu tất cả:
“Trong mắt em,  chỉ là cấp  thôi ?
Còn những gì chúng  từng , em đều quên sạch  ?”
 
 im lặng, n.g.ự.c nghẹn .
Năm năm , ký ức  rõ ràng như mới hôm qua.
   thể  đầu.
 
Thấy   đáp, Tần Dạ khẽ  tự giễu, giọng khàn hẳn :
“Anh hiểu . Em  tha thứ cho , cũng  sẵn sàng chấp nhận .”
 
Anh lùi , giữ  cách  đủ,  nghiêng đầu  nhẹ:
“ Hạ Hạ,  sẽ  buông tay.
Cho dù em  né tránh thế nào,  vẫn sẽ  ở đây… chờ em.”
 
Nói xong,  xoay  rời , bóng dáng cao lớn khuất dần cuối hành lang.
 
 dựa  tường, bàn tay siết chặt vạt áo, trái tim hỗn loạn đến mức  thể ngủ yên suốt cả đêm hôm đó.
 
Sáng hôm , cả đoàn trở về thành phố.
Trên chuyến bay,   cạnh cửa sổ, giả vờ ngủ để tránh ánh mắt thỉnh thoảng lướt sang từ phía Tần Dạ.
 
Anh   gì, chỉ yên lặng  tài liệu.
 bầu  khí giữa chúng  rõ ràng   đổi,  mơ hồ,  vi diệu, khó mà gọi tên.
 
Về đến công ty, tin tức dự án ký kết thành công nhanh chóng lan .
Đồng nghiệp  ngưỡng mộ,  thì thầm  lưng:
 
“Không ngờ Kiều Hạ  xử lý  đối tác khó tính như thế.”
“Chắc là nhờ Chủ tịch Tần   nâng đỡ thôi.”
“ đó, cô  may mắn thật.”