Kim Châm Ngộ - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-02 07:55:35
Lượt xem: 1,254
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
05
Gió đêm thổi xuyên qua hành lang, lá cây trong viện xào xạc lay động.
Tống Nhược đứng dưới hiên, ngẩng đầu nhìn ta:
“Giang Thư, ngươi không thắng nổi ta đâu.”
Lâm Hoài không có nhà.
Nàng ta cũng chẳng buồn gọi ta một tiếng “tẩu tẩu”.
Từng lời, từng chữ, thẳng thắn khiêu chiến với ta: “Ta và Hoài huynh là thanh mai trúc mã, suýt nữa đã thành thân.”
“Hắn vốn là của ta, nay nên vật về cố chủ rồi.”
Thủ đoạn của nàng ta vốn chẳng cao minh gì.
Ngã lăn dưới đất, ôm bụng rên rỉ, ánh mắt chan chứa khẩn cầu nhìn ta:
“Tẩu tử, đừng giận nữa, ta sẽ không nói chuyện với Hoài huynh nữa đâu.”
“Người ta thường nói, thầy thuốc có tấm lòng nhân từ, tẩu tử, ta cầu xin người, xem giúp ta một chút đi.”
“Ta thật sự đau lắm.”
Lúc ấy, Lâm Hoài vừa hái thuốc về, đúng lúc đi tới cửa.
Thấy vậy liền quăng giỏ thuốc, chạy vội đến.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cúi xuống xem nàng ta, mặt mày lo lắng vô cùng.
Ấy là lần thứ hai ta và Lâm Hoài vì Tống Nhược mà tranh cãi.
Giọng hắn lạnh băng, trách mắng ta: “Giang Thư, ta thật đã nhìn lầm nàng rồi.”
“Ta đã nói, giữa ta và Nhược Nhược không có gì cả.”
“Chỉ vì ghen tuông, nàng liền thấy c.h.ế.t không cứu, nàng còn xứng làm thầy thuốc sao?”
Tống Nhược được hắn ôm trong lòng.
Mày mắt lộ vẻ đắc ý, môi khẽ cong đầy thách thức.
Ta nhất quyết khẳng định Tống Nhược giả bệnh.
Lâm Hoài nhìn ta chằm chằm hồi lâu, cuối cùng chỉ để lại một câu:
“Vậy xem ra, y thuật của nàng cũng chẳng ra gì.”
“Thật là lang băm.”
06
Từ thuở nhỏ, ta đã học y.
Mười lăm tuổi, y thuật có chút thành tựu, lại bị sư phụ đuổi khỏi Dược Vương Cốc.
Trên đường bôn ba, đi ngang qua chốn này, bất cẩn rơi xuống nước, may được Lâm Hoài ra tay cứu giúp.
Hành y nhiều năm, ta chẳng phải chưa từng trị bệnh cho nam nhân.
Cũng không quá câu nệ chuyện nam nữ phân biệt.
Nhưng Lâm Hoài nhất mực nói phải chịu trách nhiệm với ta.
Hắn theo ta vào núi hái thuốc, chép đơn thuốc cùng ta.
Có lần, tiêu sạch bạc trong người chỉ để mua cho ta mấy trang y thư xưa cũ.
Trong sân.
Lâm Hoài vừa nhặt dược thảo, vừa ngẩng đầu mỉm cười với ta.
Nắng chiều ngả xuống, nhuộm lên người hắn một tầng ánh sáng vàng ấm mềm mại.
Ta chẳng phải không động lòng.
Nhưng thiên hạ đều nói, nam nhân vô tình.
Huống chi, Lâm Hoài lại sinh ra đã tuấn tú như vậy.
Mãi đến khi, chỉ để ta được ngủ thêm một khắc, hắn đội gió tuyết, một mình lên núi hái thuốc.
Cuối cùng, giữa rừng sâu, nhặt được một gã thợ săn bị thương, lạc lối.
Vì muốn cõng người kia xuống núi, Lâm Hoài vô ý trượt chân gãy chân, người đầy tuyết bùn, chật vật vô cùng.
Hôm ấy tuyết rơi rất lớn.
Ta đứng nơi cuối con đường nhỏ trong rừng, trông thấy hắn cõng người nọ.
Một chân sâu, một chân cạn, cà nhắc lê bước.
Từng bước, từng bước, đi về phía ta.
Hắn đau đến mức mặt mày trắng bệch, lông mày nhíu chặt.
Thế nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười dịu dàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kim-cham-ngo/2.html.]
“Giang cô nương, mau đến xem thử, người trẻ tuổi này có còn cứu được không?”
Hắn rất lương thiện.
Ta rốt cuộc cũng chịu thừa nhận tình cảm trong lòng mình.
Khi ấy, ta tuyệt chẳng ngờ được rằng.
Về sau, chính con người thiện lương ấy.
Ôm lấy Tống Nhược, đứng dưới hành lang buông lời chẳng nể nang:
“Tiết hạnh của nữ tử, còn quan trọng hơn cả sinh mạng.”
“Năm đó ta nhảy xuống nước cứu nàng, giữa hai ta đã có tiếp xúc da thịt.”
“Nếu không chịu cưới nàng, e là nàng chỉ còn cách tìm một dòng sông khác mà nhảy thôi.”
Thì ra, trong mắt Lâm Hoài.
Cái gọi là tình sâu ý nặng,
Chẳng qua là ta dùng trinh tiết uy hiếp, lấy cái c.h.ế.t ép buộc.
Ép hắn buông tay thanh mai đang giận dỗi, quay đầu cưới ta
Để rồi giờ đây ta phải mang danh là nợ Tống Nhược.
07
Ta vẫn đứng ngoài cửa.
Gió lạnh mùa đông như d.a.o cứa da thịt, từng bông tuyết nhỏ xoay vòng, lách vào trong nhà.
Lâm Hoài nhíu mày: “Đứng chần chừ ở cửa làm gì thế?”
Giọng điệu lạnh lùng, còn mang theo vài phần trách móc: “Thân thể Nhược Nhược yếu, chịu không nổi gió lạnh như vậy.”
“Đa tạ Hoài huynh.”
Tống Nhược cúi đầu, má ửng hồng: “Tẩu tử, ta cũng phải cảm ơn người.”
Cảm ơn hồi môn của ta, đổi được hai mươi lượng bạc.
Trừ sạch nợ nần của nàng.
Đổi lấy mâm rượu ngon thức ăn đầy bàn hôm nay.
Nếu là trước kia.
Ta hẳn đã bị câu cảm ơn nửa lạnh nửa châm chọc ấy làm cho tức giận.
Không chừng sẽ vớ lấy chổi, đuổi nàng ra khỏi nhà.
Sau đó lại cùng Lâm Hoài cãi một trận ầm trời.
Nhưng giờ đây, ta bỗng thấy mỏi mệt.
Nóc tủ trống hoác, không thấy rương hồi môn đâu.
Ta vốn đã đề phòng, từng khóa kỹ chiếc rương ấy.
Nhưng vẫn không thể ngăn nổi hắn.
Bộ kim châm gia truyền.
Chuỗi Phật châu mẫu thân để lại.
Không còn sót lại lấy một món.
Hắn vì Tống Nhược mà giấu ta, lừa ta, phụ ta.
Đến nay, đã là lần thứ ba.
Ta nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Hoài một cái.
Chừng ấy, đủ để trả ơn cứu mạng năm xưa rồi chứ?
Cãi vã đã mỏi, nhẫn nhịn cũng cạn.
Từ nay về sau, ta không muốn làm thê tử của hắn nữa.
Ta xoay người, bước đi.
Lâm Hoài không hề hay biết.
Ở tiền trang, ta vẫn còn một khoản bạc.
Kim châm, ta đã âm thầm chuộc lại.
Còn hắn, ta đã hạ quyết tâm buông bỏ.
Trong phòng vang lên tiếng ghế ngã lạch cạch, như thể có người vội vàng bật dậy.
Lâm Hoài dường như muốn đuổi theo.
Nhưng cuối cùng, người cất tiếng gọi theo, chỉ là một giọng nữ mềm mại, nhẹ hẫng bay đến:
“Hoài huynh, ta đau đầu rồi.”