Kim Châm Ngộ - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-02 07:55:55
Lượt xem: 1,771
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
08
Tối qua, ta đã chuộc lại bộ kim châm.
Tạm thời gửi nhờ ở nhà Trương đại nương.
Hôm nay vừa hay đến châm cứu cho bà.
Bà vừa nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, liền tức đến mức kim châm trên lưng cũng run lên bần bật.
“Lâm Hoài cái thằng súc sinh ấy lại dám đối xử với con như vậy?”
“Lẽ ra ta phải sớm hiểu, nam nhân đều là hạng hạ tiện trời sinh.”
“Chẳng có kẻ nào ra hồn cả.”
Trương đại nương vốn luôn dịu dàng, bỗng dưng nổi giận văng tục.
Thậm chí còn có chút đáng yêu.
Ta bị bà chọc cười.
Mặt bà đỏ bừng, nửa vì giận, nửa vì ngượng: “Thư Nhi à, là ta không dạy dỗ nó nên người.”
“Ta có lỗi với con.”
Ta khẽ lắc đầu.
Sao có thể tính là lỗi của bà?
Thế gian này, thật sự quá khắt khe với nữ nhân.
Đến ngay cả bà, cũng nghĩ là lỗi của mình.
Trương đại nương liếc nhìn sắc mặt ta, dè dặt hỏi:
“Thư Nhi, vậy nay con định tính sao?”
“Con yên tâm, các bà các thím trong làng nhất định sẽ đứng về phía con.”
“Nếu con muốn dạy dỗ hai kẻ tiện nhân ấy, để chúng ta thay con ra tay.”
Khi bị nghi ngờ y thuật, ta không khóc.
Khi hồi môn bị đem bán, ta cũng không khóc.
Chỉ đôi lời ngắn ngủi của Trương đại nương, lại khiến mắt ta bỗng chốc cay xè.
“Ta muốn hòa ly.”
Ta cất lời, từng chữ một: “Từ nay hắn ở cao đài, ta về xuân sơn.”
“Không muốn gặp lại hắn nữa.”
09
Thư hòa ly còn chưa viết xong, Lâm Hoài đã tìm đến cửa.
Ta cả đêm không về.
Sắc mặt hắn có chút hoảng loạn:
“Ta biết, tự ý động vào hồi môn của nàng, nàng ắt có giận.”
“Nhưng mạng người quan trọng, khi ấy nếu không có bạc, bọn ác nhân sẽ chặt ngón tay nàng ấy ngay trước mặt ta.”
“Nhược Nhược cũng là bị kẻ xấu liên lụy, há chẳng phải vô tội sao?”
Ta không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Tống Nhược vô tội, còn ta thì sao?
Hồi môn của ta, chẳng lẽ không vô tội ư?
“Nàng yên tâm, ta đã dặn kỹ rồi.”
Lâm Hoài nói đầy chắc chắn: “Tiệm cầm đồ sẽ không đem đồ cưới của nàng bán đi đâu.”
“Mấy hôm tới, ta sẽ nghĩ cách xoay tiền, sớm chuộc lại tất cả.”
“Nàng đừng giận nữa, giận hại thân, không đáng chút nào.”
Hắn từ trong n.g.ự.c móc ra một gói giấy: “Nàng xem thử, đây là gì?”
Bánh ngọt của Vọng Giang Lâu.
Thứ ta thích ăn nhất ngày thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kim-cham-ngo/3.html.]
Hắn vốn là như vậy.
Vừa tát một cái, lại vội cho một viên đường.
Chỉ tiếc rằng, chiếc bánh này méo mó vỡ vụn, đã chẳng còn hình dạng.
“Bày ra chẳng đẹp mắt, thôi vậy, mai ta lại mua cái mới cho nàng.”
Lâm Hoài rụt tay về, làm bộ muốn ném bánh đi.
Nếu là khi trước, ta hẳn đã ngăn hắn lại, trách hắn phung phí.
Nhưng vài câu trách nhẹ, cũng đồng nghĩa với tha thứ.
Lần này, ta không hề động đậy, chỉ cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Không cần nữa.”
“Lâm Hoài, chúng ta hòa ly đi thôi.”
10
“Hòa ly?”
Lâm Hoài thoáng sững sờ, buột miệng nói: “Nàng y thuật tầm thường, chỉ có vài phần nhan sắc.”
“Hòa ly với ta rồi, nàng định sống thế nào giữa thế đạo hiểm ác này?”
Lời hắn nói, chẳng phải không có lý.
Thế đạo này nuốt người không chớp mắt, nữ nhân sống càng khó khăn gấp bội.
Nhưng hắn không biết, ta vốn chẳng phải y thuật tầm thường.
Vài ngày trước, khắp các phủ châu đều dán hoàng bảng, treo trọng thưởng cầu danh y vào kinh.
Nghe nói đại công tử phủ Trấn Quốc Hầu trúng kịch độc, đang lúc thập tử nhất sinh, tính mạng nghìn cân treo sợi tóc.
Ta đã hạ quyết tâm, sẽ lên đường.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Nàng và Nhược Nhược vốn chẳng đến mức nước lửa bất dung, cừu sâu tựa hải”
Lâm Hoài còn muốn nói thêm, ta liền cắt ngang lời hắn:
“Ta muốn hòa ly, không can hệ gì đến Tống Nhược.”
“Thứ nhất, bạc sống cả năm ngươi không nói một liền tiện tay đưa người khác, không có bản lĩnh mà cứ thích xông pha, chẳng phân rõ nặng nhẹ, ấy là ngu.”
“Thứ hai, ngươi từ nhỏ mồ côi, mẹ mất sớm. Mấy đại nương trong thôn thương tình nuôi lớn ngươi, còn gom góp cho ngươi đi học.”
“Vậy mà bệnh tình bao năm, ngươi chẳng thăm hỏi lấy một lời, lại còn xúi ta thu bạc của họ, ấy là tệ.”
Ta đứng nơi bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống hắn:
“Vừa ngu vừa tệ, không đáng làm phu quân.”
“Phải nói cho đúng, là ta bỏ ngươi.”
11
Có lẽ hắn chưa từng nghĩ đến việc, ta sẽ chủ động đề nghị hòa ly.
Lâm Hoài khựng lại trong chốc lát.
Sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Giang Thư, ta chẳng qua chỉ thay Nhược Nhược trả mấy khoản nợ thôi.”
“Nàng hành y cứu người, thường giảng đạo phải giữ lòng thiện lương.”
“Vậy mà nay, chỉ vì nàng ghen tuông, lại muốn ta thấy c.h.ế.t không cứu Tống Nhược?”
“Lấy chuyện hòa ly ra để uy h.i.ế.p ta? Tiếc là ta chẳng hề sợ cái đó.”
“Nếu nàng đã quyết, vậy thì như nàng mong muốn.”
Lâm Hoài không nhìn ta nữa, mặt lạnh như sương, phất tay áo bỏ đi.
Ta hít sâu một hơi, đứng yên tại chỗ hồi lâu, khẽ bật cười.
Vốn tưởng rằng, muốn hòa ly với hắn, e rằng phải mất công dông dài.
Nào ngờ hắn lại dứt khoát hơn ta tưởng.
Thế cũng tốt.
Không làm lỡ hành trình ta vào kinh, thời cơ cũng vừa khéo.
Chỉ là ta chẳng ngờ.
Chỉ một ngày sau, Lâm Hoài liền hối hận.