Ta cúi đầu  bàn tay bà, xoa xoa vết chai dày  lòng bàn tay :
"Người  tay con, liền nghĩ   cô nương nào  thích bàn tay  trở nên như thế . Người cho rằng đây là khổ cực, nhưng con  coi đó là vinh quang.
"Người cho rằng tìm  một tấm chồng  là ân huệ, nhưng đối với con, điều đó chẳng khác nào bẻ gãy tay chân con, giam cầm con đến chết.
"Điều con  là  ai dám dị nghị con,  ai  thể quyết định vận mệnh của con, con  tự do thực sự."
Mẫu phi kinh ngạc  :
"Từ xưa đến nay,  gì  nữ nhân nào  dựa dẫm  nam nhân?"
"Cho nên, quy củ cũ nên  đổi ." Ta chậm rãi lau tay, giọng điệu bình thản, giống như hồi nhỏ trò chuyện với bà.
"Nếu   chủ, triều đình sẽ là nơi  tài nắm giữ,  phân biệt nam nữ."
Ta cứ như    suy nghĩ trong lòng.
Mẫu phi sợ hãi đến mức  rơi cả bát đũa:
"Kinh Hoa! Con đừng  chuyện sai trái!"
Ta gọi  đến dọn dẹp mảnh vỡ,  đưa mẫu phi lên tường thành.
Từ khi  cung, bà  ngày đêm  giam cầm trong một tiểu viện nhỏ,  bao giờ  ở nơi cao như .
Ta   với bà  rằng, tầm  của hầu hết nữ nhân đều  hạn hẹp, chỉ  thấy chồng con.
 tầm  của chúng   thể  xa, xa đến quốc gia thiên hạ.
"Mẫu phi,  chiến thắng sẽ  bao giờ sai."
15
Mẫu phi cuối cùng cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y ,  về phía .
Bà  : "Ta chỉ  một yêu cầu, hãy tha cho tỷ tỷ của con."
Nếu Phương Trường Ninh từ giờ trở  an phận thủ thường, coi như ả là  khí cũng chẳng .
 vấn đề là, với tính cách của nàng ,    thể cam tâm?
Đợi đến khi gả  Thừa tướng phủ, Phương Trường Ninh mới thực sự hiểu   sai lầm nghiêm trọng.
Nàng  dùng thủ đoạn hèn hạ để  phủ, mất   phận công chúa  thì ngay cả cửa cung cũng   ,   nhà  đẻ  chỗ dựa,  ngoài càng khinh thường nàng .
Phương Trường Ninh  hiện tại  chỉ  thể nắm chắc phu quân.
Ít nhất nàng  còn  sắc , quyến rũ một tên ngu ngốc cũng  thành vấn đề, nửa đời  coi như cũng  chỗ dựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kinh-hoa/chuong-9.html.]
 Chiêu Dương  hủy dung    thể bỏ qua?
Nàng  tìm đến một đám tỳ nữ xinh , đều đưa  Thừa tướng phủ.
Những tỳ nữ đó đều  huấn luyện bài bản, thủ đoạn còn nhiều hơn Phương Trường Ninh.
Không bao lâu , nàng    ghẻ lạnh.
Bị nhốt trong tiểu viện nhỏ của Thừa tướng phủ  mấy tháng,   ai truyền tin tức cho nàng , chắc cũng     sống sót trở về.
Giờ đây Thừa tướng   rõ tình thế, liền  nịnh bợ .
Ông  là lão thần,  rõ quan hệ giữa  và Trường Ninh, tưởng rằng  vẫn còn nhớ đến tình nghĩa tỷ , liền nhân dịp yến tiệc Trung thu trong cung dẫn Phương Trường Ninh đến.
Cho đến lúc , Phương Trường Ninh vẫn tưởng rằng Phụ hoàng nhớ đến nàng ,  cứu nàng  thoát khỏi bể khổ.
Nàng  - một lòng  đến  mặt Phụ hoàng bày tỏ lòng hiếu thảo, nhưng  ngờ  gặp  ở bên ngoài tẩm cung của Phụ hoàng.
Nàng  gầy   nhiều, quầng thâm  mắt,   như  thấy quỷ:
"Phương Kinh Hoa! Ngươi  mà  chết? Chuyện gì xảy , ngươi    gả đến Khương Quốc ?"
Ta cứ như  mỉm   nàng .
"Thấy   chết, ngươi  bất ngờ ?"
"Nhất định là ngươi tự ý bỏ trốn về!"
Nàng   chút điên cuồng quan sát , lẩm bẩm:
"Ta   cho Phụ hoàng, để  đưa ngươi trở về,  ngươi  thể sống sót trở về? Sao  thể chứ?"
Không    thể sống sót trở về, mà là   thể sống  hơn nàng .
Hai kiếp sống  cái bóng của .
Phương Trường Ninh mơ hồ  dấu hiệu phát điên.
Nàng  đang định sai   thông báo, thì Chiêu Dương từ bên trong  thấy nàng .
Phương Trường Ninh lập tức như chuột thấy mèo, sợ hãi  dám ngẩng đầu.
Trên mặt Chiêu Dương vẫn còn vết sẹo mờ, nàng   Phương Trường Ninh với vẻ chán ghét,  đó cung kính cúi  hành lễ với :
"Muội , Phụ hoàng hôm nay  uống thuốc , tình trạng  định."
"Tốt."
Nàng  quả thật  điều,  bây giờ ai mới là chủ nhân thực sự của hoàng cung.
Chứng kiến cảnh tượng , Phương Trường Ninh  c.h.ế.t lặng tại chỗ, mặt mày tái mét.