Kỳ Án Truy Tung - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:17:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạc Nhược U bước lên hành lễ:

 

"Bái kiến Hầu gia."

 

Hoắc Nguy Lâu yên trong xe ngựa, chỉ khẽ đáp một tiếng "Ừ" bảo:

 

"Lên đây ."

 

Bạc Nhược U Phúc công công, thấy ông gật đầu, giơ tay thúc giục nàng lên xe. Sau khi báo cho Lương thúc, nàng liền bước xe ngựa. Trịnh Lương, phận Hoắc Nguy Lâu và thấy Bạc Nhược U tín nhiệm Hầu gia, cũng chẳng ngạc nhiên mà về .

 

Bạc Nhược U góc gần cửa xe hỏi:

 

"Chẳng Hầu gia đến đây chuyện gì?"

 

Mới gặp đêm qua, nàng ngờ tối nay Hoắc Nguy Lâu xuất hiện.

 

Bên ngoài, Phúc công công vẫn bên cạnh, tiến , và xe ngựa nhanh chóng lăn bánh.

 

Hoắc Nguy Lâu đáp:

 

"Hôm nay phát hiện thêm c.h.ế.t."

 

Thì y đến để hỏi về vụ án. Bạc Nhược U trở nên nghiêm túc:

 

" , c.h.ế.t cũng là nữ tử, và điểm tương đồng với c.h.ế.t mà hôm qua dân nữ nghiệm qua. Đều mặc y phục màu đỏ, đều lột da. Dân nữ suy đoán thể là cùng một hung thủ gây ."

 

Nghe đến chi tiết "đều lột da", Hoắc Nguy Lâu chau mày. Bạc Nhược U tiếp lời:

 

"Hôm qua khi nghiệm thi, phát hiện c.h.ế.t lột da lưng, còn hôm nay là phần da ở n.g.ự.c lột . Người c.h.ế.t hôm qua tử vong lâu ngày, vết thương thối rữa nặng, khó xác định hung khí. qua t.h.i t.h.ể hôm nay thể thấy, hung thủ dùng loại đao mỏng và nhọn, vô cùng am hiểu cách cắt da thịt. Vết thương n.g.ự.c hình tròn, đường cắt gọn gàng, kỹ thuật tinh xảo, chứng tỏ hung thủ chỉ am hiểu dùng đao mà còn tay nghề cực kỳ điêu luyện."

 

Hoắc Nguy Lâu im lặng lắng , theo bản năng liếc qua n.g.ự.c nàng một thoáng mắt nàng:

 

"Ngươi phận c.h.ế.t hôm nay chứ?"

 

Bạc Nhược U khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện sự phiền muộn:

 

"Biết , là nhị tiểu thư của Trung Cần Bá phủ."

 

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, giải thích:

 

"Trung Cần Bá phủ là gia tộc lấy quân công lập nghiệp. Lão Trung Cần Bá c.h.ế.t trận hơn hai mươi năm , đương nhiệm Trung Cần Bá hiện đang đóng quân ở biên giới Tây Bắc, cả gia tộc là trung thần. Người c.h.ế.t là tiểu nữ của đương nhiệm Trung Cần Bá. Lão phu nhân, chủ mẫu trong phủ, tính tình cương nghị, một lời chẳng ai dám cãi. Bà giao vụ án cho Kinh Triệu Phủ, buổi chiều cung cầu kiến Thái hậu."

 

Đôi mắt Bạc Nhược U ánh lên sự tò mò:

 

"Vậy chẳng Hầu gia sẽ tiếp quản vụ án ?"

 

Hoắc Nguy Lâu chăm chú nàng giây lát đáp:

 

"Còn quyết định."

 

Buổi chiều, Tôn Chiêu cùng lão phu nhân của Bá phủ trao đổi. Tôn Chiêu nắm rõ tình hình của nhị tiểu thư để tìm manh mối, nhưng lão phu nhân khăng khăng Kinh Triệu Phủ xử lý. Bà lo ngại Kinh Triệu Phủ sẽ khiến tin tức truyền ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư, vì bà mong vụ án do Tú Y Sứ đảm nhiệm để tránh lộ tin tức.

 

Thái hậu truyền lời lên Kiến Hoà đế, và Hoắc Nguy Lâu đến vụ án cũng từ đó. Tuy nhiên, Kiến Hoà đế vẫn hạ lệnh để y tiếp quản. Tú Y Sứ giám sát các quan trong triều, vốn chuyên xử lý án dân gian, nên nếu giao vụ cho Kinh Triệu Phủ thì cũng hợp lý.

 

Hoắc Nguy Lâu thoáng do dự, nhưng thấy ánh mắt sáng ngời của Bạc Nhược U thoáng phai nhạt, y liền khẽ nhếch mày:

 

"Ngươi bản Hầu tiếp quản vụ án ?"

 

Bạc Nhược U thật sự chút hy vọng, bởi nàng chứng kiến những khó khăn mà quan phủ đối mặt khi phá án ở Thanh Châu. Nếu vụ án do Hoắc Nguy Lâu xử lý, nàng tin rằng việc sẽ giải quyết nhanh chóng và triệt để hơn. nghĩ đến những quy tắc triều đình, nàng đành cân nhắc lời :

 

"Dân nữ Hầu gia phá án hiệu quả, nên đương nhiên mong Hầu gia tiếp quản vụ án . triều đình luật lệ riêng, dân nữ chỉ là nghĩ thôi."

 

Hoắc Nguy Lâu bật khẽ, giọng điệu vẻ thư thái hơn, ánh mắt giấu sự thích thú sự chân thành của nàng.

 

Xe ngựa chậm rãi di chuyển qua các con phố. Bóng tối dần buông, ánh đèn lồng từ đình đài và các tòa lầu phủ lên một sắc màu lung linh, ánh sáng từ những khe mành chiếu , soi lên khuôn mặt Bạc Nhược U, tạo thành những vệt sáng loang lổ, mờ ảo.

 

Y híp đôi mắt phượng, :

 

"Người c.h.ế.t đều là nữ tử, còn lột một mảnh da, chuyện thật kỳ quái."

 

Trong đáy mắt Bạc Nhược U lóe lên tia sáng, ánh sáng từ mành xe ngựa đung đưa mặt nàng, khiến đôi mắt nàng như ánh rơi.

 

"Dân nữ ngỗ tác nhiều năm, từng gặp ít vụ án ly kỳ, nhưng hung thủ thích lột da nữ tử thế thì từng thấy. Có vẻ như một mục đích kỳ dị nào đó."

 

Thấy Hoắc Nguy Lâu chăm chú , Bạc Nhược U nhịn mà tiếp lời:

 

"Nếu là vì ngưỡng mộ dung nhan nữ tử mà nảy sinh tà niệm, thì thể dẫn đến việc hại . cả hai hại đều dấu hiệu xâm phạm, vết thương tuy ứ đọng nhưng chỉ là do bạo hành, dấu vết xâm phạm quá mức. Điều cho thấy hung thủ g.i.ế.c họ vì d.ụ.c vọng, mà vì một lý do khác."

 

"Vì mảnh da lột?" Hoắc Nguy Lâu thản nhiên hỏi.

 

Lời của y bình thường nhưng khiến Bạc Nhược U lạnh sống lưng, nàng khẽ rụt vai :

 

"Vị trí lột da của hai hại kỳ lạ, hoặc là ở lưng, hoặc là ở ngực, những nơi ngoài ít thấy. Hung thủ lựa chọn những vị trí chắc chắn ngẫu nhiên."

 

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh từ cuộc nghiệm thi: bộ t.h.i t.h.ể thứ nhất thối rữa, nhưng dáng vẻ và da dẻ còn cũng thể đoán đó là tiểu thư gia đình giàu , làn da nuông chiều. Tiểu thư Ngụy gia hôm nay, dẫu tử vong nhưng vẫn thể nhận da nàng từng trắng nõn, mịn màng. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Bạc Nhược U:

 

"Có lẽ hung thủ chọn tay với những nữ tử làn da tì vết, đó lột một phần da "kỷ niệm"."

 

Là một nữ tử, dù quen với cảnh nghiệm thi, nhưng suy nghĩ vẫn khiến nàng rùng . Những cô nương tuổi xuân thì, ngây thơ trong sáng như hoa, chịu cảnh chỉ vì làn da tươi , quả thực khiến lạnh gáy.

 

Thấy Bạc Nhược U căng thẳng, Hoắc Nguy Lâu cũng nhíu mày:

 

"Không khả năng đó. Năm năm , bản Hầu từng chứng kiến một vụ ở Hứa Châu, hung thủ cũng hại nhiều nữ tử, khi g.i.ế.c còn giữ tóc họ như kỷ niệm. Khi bắt, trong nhà còn nửa sọt tóc của nữ tử."

 

Giọng y trầm xuống, đôi mắt sắc lạnh:

 

"Có thể hung thủ lột da là để lưu giữ "kỷ niệm" của hại, hoặc sở thích bệnh hoạn nào đó. Thế gian nhiều kẻ ác quái dị, chúng khó thể tưởng tượng nổi những hành vi ghê rợn của chúng."

 

Bạc Nhược U cũng gặp ít vụ án t.h.ả.m khốc, nhưng kẻ với sở thích bệnh hoạn như thế thì từng gặp. Trong lòng nàng bất giác nảy sinh cảm giác sợ hãi mơ hồ, nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh, tiếp:

 

"Vị trí lột da của hai nữ tử giống , nếu hung thủ sở thích kỳ dị, lẽ nhất định chỉ nhắm một vị trí cố định."

 

Một lột da ở lưng, ở ngực. Hoắc Nguy Lâu nàng hỏi bất ngờ:

 

"Ngươi nghĩ, nữ tử, chỗ nào là quyến rũ nhất?"

 

y đang hỏi vì vụ án, nhưng Bạc Nhược U vẫn khỏi đỏ mặt. Nàng khẽ siết vai, lắp bắp:

 

"Việc ... dân nữ ? Dẫu thì cũng chỉ bản thôi, nào thể giống giữa khác..."

 

Giọng nàng nhỏ dần, khuôn mặt dần nóng lên. May mà trong xe ánh sáng rõ, nhưng Hoắc Nguy Lâu dường như hiểu rõ suy nghĩ của nàng qua giọng lúng túng . Cổ họng y động, nhưng giọng vẫn trịnh trọng:

 

"Vậy lẽ hung thủ chỉ đơn giản là hành động theo sở thích của mà thôi."

 

Bạc Nhược U cũng tiếp tục chủ đề , liền đổi sang :

 

"Quan trọng nhất là, hiện hai hại, nếu đúng là cùng một hung thủ, thể sẽ tiếp tục tay."

 

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

 

"Thời gian cấp bách, cần nhanh chóng bắt . Chỉ là hiện tại bản Hầu còn nhiều việc trong tay, mà bệ hạ cũng lệnh để Tú Y Sứ tiếp nhận vụ án ."

 

Bạc Nhược U hiểu ý, vụ án Hoắc Nguy Lâu tiện can thiệp, đành thầm thở dài. Trên mặt nàng lộ vẻ gì, chỉ đáp:

 

"Dân nữ hiểu . Ngô đại ca quan tâm vụ án , Tôn đại nhân cũng xem nhẹ, nhất định sẽ dốc hết sức ."

 

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:

 

"Ngô đại ca? Ngươi dẻo miệng thật đấy."

 

Bạc Nhược U thoáng lúng túng:

 

"Ngô bộ đầu lớn tuổi hơn dân nữ nhiều, ban đầu tuy vẻ dữ dằn, nhưng về thấy ông là cương trực, dân nữ mới..."

 

Hoắc Nguy Lâu nhếch môi, vẻ hài lòng:

 

"Ngươi là do bản Hầu tiến cử, họ nghĩ ngươi tín nhiệm, ngươi cứ như tự hạ ."

 

Giọng điệu y tán thành, như thể điều khiến y tổn thương danh dự.

 

Bạc Nhược U ngờ Hoắc Nguy Lâu là mạnh mẽ kiêu ngạo, nhưng quan tâm cả chuyện nhỏ nhặt thế . Đáy lòng nàng thầm nghĩ , nhưng dám , chỉ đáp khẽ:

 

"Vâng, dân nữ sẽ chú ý."

 

Hoắc Nguy Lâu lúc mới tỏ hài lòng. Bạc Nhược U vén mành xe ngoài, nhận xe đang về hướng Trường Hưng phường. Xe chạy vòng vèo qua nhiều con đường, nhưng theo lối về Hầu phủ. Nàng ngạc nhiên hỏi:

 

"Hầu gia định đưa dân nữ về nhà ?"

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ đáp:

 

"Ừ. Hôm nay còn việc khác nên đưa ngươi về phủ ."

 

Lời bình thường, nhưng khiến lòng Bạc Nhược U khẽ ấm lên. Hoắc Nguy Lâu xem nàng như cận, tùy ý phủ Hầu, như một phần trong gia quyến. Trong lòng nàng nảy sinh một ý niệm, lẽ nào Hoắc Nguy Lâu vì tiến cử nàng, nên ngầm coi nàng như của ?

 

Bạc Nhược U đưa mắt Hoắc Nguy Lâu. Khi nàng khẽ nâng mành xe lên, ánh sáng nhạt xuyên qua, soi rõ nét khuôn mặt tuấn tú nhưng thoáng vẻ mệt mỏi của y. Giữa hai hàng mi của Hoắc Nguy Lâu lộ rõ chút nặng nề, mệt nhọc. Bạc Nhược U đoán rằng hôm nay y bận rộn suốt, nhưng việc y đến tận đây để chuyện vụ án dường như phần cần thiết. Nhẹ giọng, nàng :

 

"Hầu gia bận rộn như , chỉ cần phái một đến hỏi là mà."

 

Hoắc Nguy Lâu liếc nàng một cái, giọng bình thản:

 

"Người khác hỏi, chỉ e khó rõ ràng như thế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-an-truy-tung/chuong-67.html.]

 

Bạc Nhược U thoáng nghĩ đến tính cách việc nắm chắc trong tay của y. Nhìn thấy y nhíu mày xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nàng buông mành xuống, nhẹ nhàng:

 

"Hầu gia bận việc nhưng cũng nên chú ý nghỉ ngơi."

 

Hoắc Nguy Lâu thả tay xuống, giọng trầm khàn:

 

"Không để tâm nhiều."

 

Bạc Nhược U nhịn thêm:

 

"Hầu gia cứ mãi màng mệt nhọc như , hiện tại còn cảm thấy gì, mới sẽ chịu khổ."

 

Đôi mắt nàng trong sáng, ánh lên vẻ chân thành. Hoắc Nguy Lâu đôi mắt , khỏi thoáng say mê. Thấy xe ngựa sắp đến nơi, y bỗng vẫy tay, khẽ than:

 

"Đầu nhức. Ngươi thể xoa bóp giúp bản Hầu thư giãn ?"

 

Thân thể y khỏe mạnh, vốn dĩ cần gặp đại phu, nhưng sự mệt mỏi tích tụ khiến y thoáng d.a.o động. Bạc Nhược U chần chừ tiến gần , bảo:

 

"Hầu gia nghiêng qua."

 

Hoắc Nguy Lâu xoay nhẹ sang bên, Bạc Nhược U nhích gần, nửa quỳ sạp để xoa huyệt Thái Dương cho y. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm , mang theo lớp kén mỏng từ năm tháng ngỗ tác. Khi nàng ấn Thái Dương, Hoắc Nguy Lâu nhắm mắt , từng đợt sóng dịu dàng lan tỏa qua huyệt đạo. Thỉnh thoảng sống lưng của y chạm nhẹ nàng, khiến Bạc Nhược U khỏi thở dài.

 

Hoắc Nguy Lâu nhắm mắt, cất giọng trầm:

 

"Lại điều gì khiến ngươi bất mãn?"

 

Bạc Nhược U thấy y , đành thẳng:

 

"Hầu gia là bận rộn nhất mà dân nữ từng gặp. Công công ngài thiếu ngủ, tích lũy qua năm tháng, e rằng sẽ chịu nổi."

 

Khóe môi Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch lên:

 

"Quen , cũng chẳng tính là gì."

 

Bạc Nhược U mím môi, tay chuyển dần từ huyệt Thái Dương xuống huyệt Phong Trì. Khi nàng đặt tay lên vùng lõm gáy y, cẩn thận ấn nhẹ, một luồng tê dại từ cổ lan xuống sống lưng Hoắc Nguy Lâu, khiến y như căng lên. Sức lực của nàng đủ để mạnh, nhưng sự nhẹ nhàng như một đợt tra tấn ngọt ngào.

 

Không nhịn , Hoắc Nguy Lâu nghiêng về phía , khiến tay nàng rơi .

 

"Dân nữ ấn mạnh quá ?" Bạc Nhược U khẽ hỏi.

 

Với y, sức nàng đủ để tạo cảm giác mạnh. Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, tự xoay nhẹ cổ :

 

"Không quá mạnh... chỉ là ngươi sắp..."

 

Lời còn dứt, xe ngựa chậm . Bạc Nhược U ngẩng lên, vén mành ngoài và thấy gần đến nhà. Nàng :

 

"Nếu Hầu gia cảm thấy khỏe, xoa bóp đúng huyệt vị sẽ ích, giúp giảm mệt mỏi. Dân nữ thể chỉ hết trong một , nhưng Minh công tử hẳn là đến phương pháp , thể vẽ sơ đồ để Hầu gia tiện dùng."

 

Hoắc Nguy Lâu vẫn còn cảm thấy luồng tê dại trong cơ thể, thư giãn bứt rứt. Khi xe ngừng hẳn, y :

 

"Được , bản Hầu rõ. Ngươi về nghỉ ngơi ."

 

Bạc Nhược U vui vẻ cúi đầu cảm ơn, đó xuống xe. Hoắc Nguy Lâu trong bóng tối mành, nàng lời từ biệt với Phúc công công, âm thanh cánh cửa khép . Khi còn tiếng nàng, Phúc công công mới trèo , liếc Hoắc Nguy Lâu, đầy ẩn ý:

 

"Xin hỏi Hầu gia, cần để Minh công tử vẽ sơ đồ nhỉ?"

 

Hoắc Nguy Lâu tựa thành xe, gương mặt ẩn trong ánh tối mờ mịt, vẻ mặt khó đoán, giọng nặng nề:

 

"Ngươi nhiều quá."

 

Phúc công công khẽ lẩm bẩm điều gì rõ, nhưng Hoắc Nguy Lâu buồn để ý. Y khép hờ đôi mắt, cảm giác tê dại trong trỗi lên từng đợt sóng ngầm. Đây là đầu tiên trong đời y thấy bản kìm nén.

 

Bạc Nhược U hồi phủ, Trình Uẩn Chi tin Võ Chiêu Hầu đến gặp nàng, nhịn hỏi thêm vài câu. Bạc Nhược U liền kể vụ án mới xảy hôm nay cho ông . Trình Uẩn Chi vốn là ngỗ tác lão luyện, ban đầu còn thắc mắc vì mấy ngày nay Võ Chiêu Hầu cứ liên tục tìm nữ nhi của . khi đến chuyện liên quan vụ án, ông cũng thấy gì bất thường, chỉ :

 

"Hung thủ hơn phân nửa là kẻ tâm lý vặn vẹo, hiện giờ mới tới nửa tháng hai hại, lẽ sẽ còn tiếp tục gây án. Cũng khả năng... hai , nạn nhân khác, chỉ là nhà báo quan nên ."

 

Bạc Nhược U liền nghĩ đến lời Hoắc Nguy Lâu về nửa sọt tóc nữ tử. Nếu vì trả thù cướp tiền, kẻ tâm tư vặn vẹo như chắc chắn sẽ dừng ở một . Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy vụ án thực sự trở nên cấp bách.

 

Có lẽ vì cùng Hoắc Nguy Lâu suy đoán nhiều khả năng xe ngựa nên đêm Bạc Nhược U mơ thấy một giấc mộng đáng sợ. Trong mộng, nàng thấy da lột , m.á.u chảy đầm đìa, bên lớp da là thịt rỉ m.á.u đỏ rực, mà vẫn còn sống, mái tóc đen dài như dây thừng quấn lấy nàng.

 

Bạc Nhược U giật tỉnh giấc, sắc trời còn sáng rõ. Nàng chần chừ một lát mới dậy, khi ăn sáng xong, chậm trễ mà đến nha môn. Đến nơi, nàng tình cờ gặp Ngô Tương đang định rời khỏi. Thấy nàng đến, Ngô Tương liền dừng bước.

 

"Muội ngày nào cũng đến sớm như gì? Hôm nay cần nghiệm thi, hãy trở về nghỉ ngơi ."

 

Đã tín nhiệm nàng, trong lời của Ngô Tương cũng chút quan tâm như một đại ca. Bạc Nhược U cong môi :

TBC

 

"Ngô... Ngô bộ đầu cần lo cho -"

 

Dùng từ "bộ đầu" phần khách sáo, nhưng vì Hoắc Nguy Lâu thích, nàng cũng dám trái, bèn tiếp:

 

"Hôm qua suy nghĩ nhiều, cảm thấy hung thủ vụ án tâm lý khá quỷ dị, e rằng sẽ dừng tay, nên chút lo lắng. Bộ đầu sắp ? Có hỏi manh mối từ chỗ Ngụy gia ?"

 

Ngô Tương, tính cách thẳng thắn và đôi chút qua loa, cũng để ý gọi là gì. Thấy Bạc Nhược U là một tiểu cô nương nhưng hết lòng với vụ án, hề yếu ớt, nên ông quý nàng:

 

"Ta cũng đang phiền muộn chuyện đây. Hôm qua, lão phu nhân nhà bá phủ cung xin bệ hạ khai ân, chuyển vụ án cho Tú Y Sứ xử lý, nhưng vụ án nhỏ, Tú Y Sứ thể tiếp nhận? Lão phu nhân tin, cố chấp giằng co, nể mặt đại nhân chúng , đêm qua nha sai phủ cũng ngăn cản, gì đến chuyện hỏi han."

 

Ngô Tương thở dài:

 

"Muội hung thủ sẽ dừng tay, cũng rõ, nhưng hiện tại chỉ Phùng gia đồng ý hợp tác. Ta tính Phùng gia xem xét, khi báo quan, cha nàng đến mấy , mẫu nàng bệnh lâu, mấy ngày nay chỉ phái đến hỏi thăm mỗi ngày, cũng nhận t.h.i t.h.ể về tang sự."

 

"Ta hỏi thêm vài chi tiết nhỏ ngày hôm đó, cũng như tìm hiểu xem Phùng gia cô nương thường ngày giao tiếp với ai, xem thể phát hiện thêm gì . Phùng gia cô nương là nữ nhi thương hộ, giống tiểu thư bá phủ, nhưng hung thủ g.i.ế.c hại cả hai bọn họ. Thân phận của thật kỳ lạ, hoặc khi Phùng gia cô nương liên quan gì đó với tiểu thư bá phủ."

 

Lời của Ngô Tương khiến Bạc Nhược U trong lòng chấn động. Thật , bàn đến hung thủ tàn nhẫn , nhưng tại chọn hai vị cô nương phận khác biệt để mưu hại? Nếu hai từng gặp , thể phát hiện chút manh mối.

 

"Ta thể cùng?"

 

Bạc Nhược U nhịn hỏi. Ngô Tương cau mày:

 

"Muội nha sai, cần gì chạy tới chạy lui cực khổ ?"

 

Bạc Nhược U khổ:

 

"Hôm nay nghiệm thi, nha môn cũng việc gì . Ta cùng cũng gây phiền hà, nếu bộ đầu chê vướng tay vướng chân, cứ bảo về nhà cũng ..."

 

Nói đến mức , Ngô Tương ngược dở dở , lắc đầu:

 

"Đây là tự , khăng khăng dẫn theo --"

 

Bạc Nhược U vui vẻ đáp , cùng đoàn về hướng Phùng gia.

 

Phùng gia là thương hộ, trong kinh thành nhiều cửa hàng bán son phấn, gia cảnh cũng coi là khá giả. Nhà họ tọa lạc tại phường Vĩnh Khang, phía Tây thành. Bạc Nhược U xe ngựa theo Ngô Tương đến Phùng gia, đứa bé giữ cửa thấy một cô nương cùng, ngẩn mới cho họ .

 

Rất nhanh, Bạc Nhược U gặp Phùng lão gia với vẻ mặt tiều tụy.

 

Phùng lão gia thấy Bạc Nhược U, trong chốc lát phần kinh ngạc:

 

"Vị là --"

 

"Đây là ngỗ tác trong nha môn chúng , đến giúp tra án."

 

Ngô Tương giải thích ngắn gọn, cùng Phùng lão gia phòng khách, cẩn thận hỏi về sinh hoạt của Phùng Ác Đan.

 

Phùng lão gia ban đầu còn thấy kỳ lạ, nhưng vụ án của nữ nhi là trọng, nên cũng mặc kệ Bạc Nhược U . Ông :

 

"Nữ nhi của ngoan ngoãn lắm, ngày thường cửa lớn , chỉ thích học thơ ca. Dù là nữ nhi thương hộ, nhưng chúng từ nhỏ xem con bé như châu ngọc, mời dạy văn chương, hiện tại cũng coi là chút học vấn. Tâm địa con bé hiền lành, hôm là để tham gia lễ hội phóng sinh cầu mưa, nào ngờ ..."

 

Phùng lão gia lau nước mắt. Bạc Nhược U nghiêm túc lắng , xen . Đang định hỏi vài câu, nàng chợt thấy một tiểu nha đầu mặc y phục sáng màu, thò đầu từ cửa sảnh bên ngoài. Thấy , nàng bộ như vô tình bước ngoài, quả nhiên bắt gặp tiểu nha đầu sốt ruột đó.

 

Nhìn thấy Bạc Nhược U, tiểu nha đầu giật , toan xoay bỏ . Bạc Nhược U vội gọi:

 

"Chờ --"

 

Tiểu nha đầu dừng bước, sắc mặt phần căng thẳng cúi đầu. Bạc Nhược U bước đến gần:

 

"Ngươi... là nha đầu của Phùng tiểu thư?"

 

Tiểu nha đầu xoay , chút bất ngờ. Bạc Nhược U :

 

"Chúng đến điều tra vụ án của Phùng tiểu thư, ngươi đến đây hẳn là thiết với nàng, hoặc thường xuyên hầu hạ nàng?"

 

Tiểu nha đầu lập tức đỏ mắt:

 

"Nô tì tên là Xuân Hạnh... hầu hạ tiểu thư. Hôm theo tiểu thư ngoài, giữa đường chia tay, nô tì trở về, còn tiểu thư... thể về nữa..."

 

Xuân Hạnh nghẹn ngào . Bạc Nhược U khuyên vài câu, nghĩ đến việc nàng là thị tì bên cạnh Phùng Ác Đan, liền hỏi:

 

"Ngươi chăm sóc Phùng tiểu thư, nàng chỗ nào... đặc biệt bảo dưỡng kỹ lưỡng?"

 

Nha đầu sững sờ, hiểu rõ ý.

 

"Phủ các ngươi buôn bán son phấn, tiểu thư từ nhỏ nuông chiều, nếu bảo dưỡng, lẽ chỗ nào cũng chăm sóc kỹ."

 

Bạc Nhược U do dự rõ hơn, nhưng nghĩ đến việc Phùng gia vẫn Phùng tiểu thư khi c.h.ế.t lột một miếng da, nàng cảm thấy chút tàn nhẫn, nỡ .

 

"Là sống lưng nàng, chỗ nào... đặc biệt ?"

 

Thấy Bạc Nhược U phần lưỡng lự khi đến sống lưng, tiểu nha đầu bỗng nhiên đáp:

 

"Cô nương hỏi nốt chu sa sống lưng tiểu thư?"

 

 

 

 

Loading...