Kỳ Án Truy Tung - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-10-29 14:33:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi công sự, Bạc Nhược U tuyệt đối bao giờ chậm trễ. Sáng sớm hôm , khi trời hửng sáng, nàng rời khỏi phủ, về hướng Lan Chính phường. Trên xe ngựa, nàng khỏi hồi tưởng đêm qua --

 

Sau khi về nhà, nàng do dự mãi nhưng quyết định kể với Trình Uẩn Chi về chuyện gặp Bạc gia đại tiểu thư. Nàng Trình Uẩn Chi vẫn còn hận Bạc thị sâu sắc, còn nàng, lẽ do rời nhà từ khi còn nhỏ, nghĩa phụ và nghĩa mẫu yêu thương, nên coi của Bạc thị là ruột thịt, trong lòng nhiều oán giận. Nàng sợ nếu kể chuyện , sẽ khiến Trình Uẩn Chi vui và khi xúc động mà tìm đến Bạc gia, trong khi hiện giờ là thời điểm thích hợp nhất để về.

 

Đã với Trình Uẩn Chi, nàng nghĩ cũng nên cho Hoắc Nguy Lâu . Việc giấu trong lòng lẽ là đủ , cần miệng. đêm qua hiểu vì , nàng bất giác mở lời với Hoắc Nguy Lâu. Hoắc Nguy Lâu vốn uy danh vang dội, hai tháng tiếp xúc, nàng càng cảm nhận y là danh xứng với thực. Sự tận tâm và kính phục của quyền dành cho y, cùng với những thủ đoạn quyết đoán, khôn ngoan, tất cả đều thể hiện rõ. Tuy y nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng luôn tuân thủ công lý, lòng nhân từ, đối đãi rộng lượng với những như Tống Mị Nương. Từ đó, nàng thấy y chỉ khí chất của một võ tướng mà còn mang phong thái tao nhã, đáng kính trọng. Sự tin tưởng của nàng đối với y dần trở nên vững chắc, thể sánh ngang với Trình Uẩn Chi.

 

Nàng rành chuyện triều đình, nhưng quan trường là nơi đục trong khó phân. Tuy bên ngoài Hoắc Nguy Lâu ác danh, nhưng trong mắt nàng, y chính là hộ quốc vì dân. Triều chính Đại Chu hiện nay bình yên, định, mà y nắm giữ công lao lớn lao. Một nhân vật như , ai mà cam tâm tình nguyện theo?

 

Suy nghĩ vẩn vơ, xe ngựa Lan Chính phường và dừng cửa Hầu phủ. Khi , ánh bình minh ló dạng, tia sáng bạc bắt đầu xuất hiện chân trời. Bước Hầu phủ, Bạc Nhược U nhận khí nơi đây còn tĩnh mịch hơn cả đêm .

 

Nàng báo cho về hướng chủ viện, hầu ở Hầu phủ khá quen thuộc với nàng, cũng cần theo sát. Đi một tới một ngã rẽ, kịp gặp đón, nàng thấy tiếng kiếm ngân vọng từ một bên. Do dự giây lát, đôi chân như hút về phía , nàng thẳng tới.

 

Qua giàn hoa phủ dây leo rậm rạp, nàng trông thấy Hoắc Nguy Lâu đang luyện kiếm ở xa xa. Y mặc bộ áo đen ngắn gọn, thái dương thấm đẫm mồ hôi, pháp nhanh nhẹn, kiếm phong sắc bén lấp lánh ánh sáng, như rồng bay trong gió. Thanh kiếm trong tay y tựa như linh hồn, khiến cho hoa cỏ xung quanh cũng rì rào chuyển động theo. Đây đầu tiên nàng thấy y luyện kiếm, nhưng , nàng như sững sờ.

 

Từ lối khu vườn, Hoắc Nguy Lâu thấy nàng, nhưng y dừng . Đến khi kết thúc, y , bắt gặp ánh mắt chăm chú của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ .

 

Lau mồ hôi trán, y bước đến gần nàng. Mồ hôi ướt đẫm mặt, nhưng từ y vẫn tỏa phong thái uy nghiêm, tựa như phát sáng, khiến nàng bất giác ngẩn , quên cả hành lễ.

 

"Cầm."

 

Hoắc Nguy Lâu chìa thanh kiếm , chút đùa cợt, ánh mắt trầm tĩnh nàng. Bạc Nhược U ngơ ngác nhận lấy, ngờ thanh kiếm nặng hơn tưởng tượng nhiều. Tay nàng trượt xuống, suýt rơi kiếm, Hoắc Nguy Lâu buông tay, nhưng lập tức giữ cùng tay nàng, nhấc kiếm lên, khẽ nhíu mày:

 

"Hồn phách để ?"

 

Bạc Nhược U giật , vội vã cúi :

 

"Hầu gia..."

 

Hoắc Nguy Lâu cong môi nhẹ, tiếp tục sải bước về phía , Bạc Nhược U theo , cảm giác mặt nóng lên. Từ góc độ của nàng, y trong trang phục đen đơn giản, nhưng vẫn toát lên dáng vạm vỡ, từng đường nét cơ bắp rõ ràng, cao lớn mà tràn đầy sức mạnh. Nàng dám tiếp, lặng lẽ dời ánh mắt.

 

Đến chủ viện, y cởi thắt lưng, gạt vạt áo . Phúc công công bước thấy y quần áo xộc xệch, còn Bạc Nhược U ôm thanh kiếm to nặng, khỏi thở dài, lên :

 

"Cẩn thận thương."

 

Bạc Nhược U đưa kiếm cho Phúc công công, Hoắc Nguy Lâu mất dạng. Nàng xoa nhẹ cổ tay, thầm kinh ngạc, y thể múa kiếm nặng như mà trông nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

 

"U U, con đến sớm quá."

 

Phúc công công ôm kiếm , nàng theo , nhẹ đáp:

 

"Nếu đến muộn, e rằng Hầu gia sẽ trách."

 

Phúc công công bật :

 

"Con thuộc hạ chính thức của ngài , hôm nay cũng nghiệm thi, lo trách cứ?"

 

Bạc Nhược U chỉ , thêm. Nghĩ hôm qua, nàng thấy dáng vẻ khác biệt của Ninh Kiêu khi Hoắc Nguy Lâu, ban đầu chút kinh ngạc, giờ thấy dễ hiểu. Bởi vì bản nàng cũng khiến Hoắc Nguy Lâu thất vọng.

 

Tâm tư sớm nảy sinh, ban đầu là vì nàng phục khi thấy y định kiến với nữ nhi, nên càng thêm nỗ lực. Đến khi tới Lạc Châu, vì việc nhờ cậy nên nàng càng cẩn trọng hơn. Hiện tại, ngoài việc tròn bổn phận, nàng vẫn phụ lòng tin tưởng của y.

 

Đáng tiếc nàng nam nhi, nếu thể trở thành thuộc hạ chính thức của Hoắc Nguy Lâu, theo y lập công lớn, chẳng là hạnh phúc cả đời ?

 

Ý niệm lóe lên, nàng tiến thư phòng và tiếp tục xem xét chồng sách. Đêm qua Hoắc Nguy Lâu đúng, hôm nay nàng tập trung lật các thiệp mời gần đây của Ngụy Linh. Ngụy Linh phần lớn theo lối chữ Khải thanh tú, hai trang theo lối Hành thư, nét chữ ẩu tả, dường như cô hài lòng nên vài dòng dừng bút. Một thiếu nữ thanh xuân như Ngụy Linh, điều gì thể khiến nàng cam tâm luyện tập thứ hề am hiểu?

 

Phúc công công mang nóng , Bạc Nhược U nhớ lời Hoắc Nguy Lâu khi xem bản dập, bèn hỏi:

 

"Hầu gia từ nhỏ hành quân bên ngoài, nhưng dường như tinh thông thư pháp, nét chữ ngài cứng cáp."

 

Phúc công công đặt chén xuống, thở dài, nàng ông khó hiểu.

 

"Nói con tin , nếu Hầu gia chiến trường, chỉ cần tham gia khoa cử, thể thành Trạng nguyên."

 

Ông thở dài tiếp:

 

"Hầu gia từ nhỏ học văn võ, cùng các hoàng tử học tại Quốc Tử Giám. Tám, chín tuổi thơ, văn biền ngẫu của ngài truyền khắp nơi, còn học sinh chép tay lưu truyền."

 

Bạc Nhược U ngạc nhiên thật sự:

 

"Vậy Hầu gia... là thích hành quân nên mới lên chiến trường?"

 

Phúc công công lắc đầu:

 

"Không thích thích, Hầu gia chỉ điều ngài nên ."

 

Thấy nàng hiểu, ông tiếp:

 

"Ngốc ạ, trong triều đình, văn thần thường lấy bút vũ khí, nhưng mạnh mẽ nhất vẫn là nắm quyền binh. Khi , phương Bắc giặc xâm lấn, Đại Chu cần phòng thủ."

 

Nói xong, ông cảm thán:

 

"Hầu gia là đứa trông coi từ nhỏ, với vị trí Thế tử, thể hưởng vinh hoa, nhưng ngài chẳng màng. Canh giữ Bắc Cảnh suốt năm năm, nắm giữ binh quyền dễ, nhưng ngài buông bỏ mà chút do dự, thể buông, nên bệ hạ mới tin tưởng ngài như bây giờ."

 

Nghe , lòng Bạc Nhược U khỏi rung động. Trên phố dẫu đồn đãi nhiều, nhưng lời của Phúc công công khiến nàng càng thêm kính phục Hoắc Nguy Lâu. Một tuổi nhỏ chịu gian khổ vì giang sơn, nàng tưởng y là đam mê chinh chiến, ngờ tuổi trẻ mang tài hoa văn chương như thế.

 

Không liên quan đến thích thích, Hầu gia chỉ điều ngài nên .

 

Nói thì dễ, nhưng là con , ai mà chẳng thất tình lục dục. Nếu một thể vứt bỏ hết d.ụ.c vọng, chỉ việc mà nên , hẳn là tâm chí cứng rắn đến nhường nào, tự kiềm chế đến mức độ nào? Đáy lòng Bạc Nhược U tự nhiên dâng lên một sự kính ngưỡng.

 

Khi Hoắc Nguy Lâu bước thư phòng, y bộ y phục khác, tắm qua nên tóc còn vương nước, vẻ ngoài sáng láng, tinh thần phấn chấn. Bạc Nhược U thấy , liền ân cần dậy hành lễ.

 

Hoắc Nguy Lâu khoát tay, "Lật xem ?"

 

Bạc Nhược U ngẫm nghĩ đáp, "Dân nữ phát hiện Nhị tiểu thư chỉ sách về luật pháp mà còn xem tranh vẽ. Nếu đúng là nàng cùng ai đó lén gặp , thì đối phương hẳn là am hiểu cả hai lĩnh vực . Nhị tiểu thư là tài nữ của thi xã Lăng Tiêu, trong kinh thành cũng ít sĩ tử trẻ tuổi tài năng. nếu là con cháu thế gia, nàng cũng cần giấu giếm gặp mặt như ."

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ, "Tiểu thư thế gia với tài tử sa cơ, cũng là chuyện xưa thường thấy trong thoại bản. Gần đây nàng những truyện như thế ?"

 

Bạc Nhược U thoáng sững sờ, "Dân nữ... cũng nhiều, gần đây cũng xem nữa."

 

Những câu chuyện tài tử giai nhân như dễ gợi lòng mơ mộng, nhưng tâm tư Bạc Nhược U khá lạnh nhạt về phương diện , đương nhiên sẽ đặc biệt tìm . Thế nhưng, Hoắc Nguy Lâu nghiêm túc , "Nếu xem nhiều, nàng nên thêm."

 

Bạc Nhược U hiểu ý lời y , bấy giờ bên ngoài vang lên tiếng Phúc công công, "Hầu gia, Ninh Kiêu đến ."

 

Hoắc Nguy Lâu trấn định bước bàn dài, Bạc Nhược U cũng hướng mắt về phía cửa. Chốc lát , Ninh Kiêu nhanh chân tiến , thấy Bạc Nhược U ở đó, thoáng kinh ngạc, liếc nàng một cái.

 

Hoắc Nguy Lâu hỏi, "Có tin tức?"

 

Ninh Kiêu cung kính hành lễ, , "Thị tì cận của Nhị tiểu thư xác nhận rằng tiểu thư từng các thư quán khác mua sách, nhưng thường xuyên, vẫn thích lui tới thư quán Sùng Văn hơn. Còn về thư quán chữ "Mặc" thì thị tì nhớ rõ. Thuộc hạ suy đoán rằng hoặc Nhị tiểu thư ít khi đến chỗ khác, hoặc nàng mà thị tì . Sau khi nhận lệnh Hầu gia, thuộc hạ điều tra suốt đêm, khắp kinh thành ba mươi thư quán tên kèm chữ "Mặc," nhưng loại con dấu trong sách đêm qua thì chỉ năm nơi dùng."

 

Ninh Kiêu lấy từ tay áo một tờ giấy cuộn, "Trong năm thư quán đó, hai nơi ở phía Tây thành, hai nơi ở Đông thành và một ở Nam thành."

 

Bạc Nhược U vội hỏi, "Có nơi nào gần bờ sông Ngọc Khê ở Đông thành ?"

 

Ninh Kiêu gật đầu, "Hai nơi ở Đông thành đều gần sông Ngọc Khê, một ở chợ phía Đông, một ở Trường Hưng phường, gần nơi Nhị tiểu thư phát hiện. Hôm qua khi thuộc hạ hỏi thăm ở thư quán Sùng Văn, gã sai vặt nhận Nhị tiểu thư vì nàng thường xuyên ghé thăm. hôm qua nàng chỉ đến xem rời , mua gì, và cũng gặp ai ở đó."

 

Bạc Nhược U hỏi tiếp, "Vậy việc Nhị tiểu thư đến thư quán Sùng Văn chỉ là lấy cớ, còn mục đích thực sự là đến nơi khác?"

 

Hoắc Nguy Lâu đáp, "Hẳn là nàng về phía Đông thành."

 

Phố Phúc Thuận cách xa sông Ngọc Khê, nhưng t.h.i t.h.ể của Ngụy Linh phát hiện ở nơi khá xa phố Phúc Thuận. Nếu hung thủ bắt nàng về phía Đông thì khó, nên khả năng lớn là chính nàng tự về hướng đó.

 

Hoắc Nguy Lâu dậy, "Xuất phát thôi."

 

Ninh Kiêu lập tức lui ngoài, Bạc Nhược U khẽ thở , định gì đó nhưng ngừng , trong mắt lấp lánh vẻ chờ mong. Hoắc Nguy Lâu , "Muốn cùng ?"

 

Bạc Nhược U gật đầu, rõ ràng là đang chờ lời của y. Hoắc Nguy Lâu , "Vậy thì theo."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-an-truy-tung/chuong-72.html.]

Nói xong, y . Đáy mắt Bạc Nhược U sáng lên, Ninh Kiêu thoáng nhíu mày, nàng Hoắc Nguy Lâu, đó mới theo.

 

Ra đến cửa phủ, Hoắc Nguy Lâu lên xe ngựa, thấy Bạc Nhược U tới, y vén rèm xe , "Ngươi cùng bản Hầu."

 

Ninh Kiêu lưng ngựa, lông mày càng nhíu chặt, ánh mắt dán Bạc Nhược U như tìm manh mối. Bạc Nhược U, tuy cùng Hoắc Nguy Lâu chung xe nhiều , vẫn chút ngại ngùng, vội vàng leo lên xe.

 

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Từ Lan Chính phường ở phía Tây thành đến Đông thành mất gần nửa canh giờ. Dọc đường, Bạc Nhược U vén rèm ngắm xung quanh, đồng thời trò chuyện về vụ án với Hoắc Nguy Lâu. Y thoáng nàng, mỉm , "Bản Hầu tiến cử nàng Kinh Triệu Phủ, Tôn Chiêu quả nhiên thiệt thòi. Nàng chỉ chăm chăm nghĩ đến vụ án, chuyện gì khác ?"

 

Bạc Nhược U ngẩn , "Hiện vụ án cấp bách, dân nữ tất nhiên để tâm. Chẳng lẽ Hầu gia quan tâm ? Hầu gia dễ gì ngày nghỉ mà vẫn điều tra..."

 

Hoắc Nguy Lâu bỗng hỏi, "Ngươi từng nghĩa phụ nàng bệnh, giờ ông ?"

 

Bạc Nhược U mỉm , "Nghĩa phụ y thuật, tự kê t.h.u.ố.c cho , giờ qua mùa đông, sức khỏe cũng khá hơn, đa tạ Hầu gia quan tâm."

 

Hoắc Nguy Lâu nghĩ một chút , "Nếu , bản Hầu thể gọi ngự y tới khám."

 

Bạc Nhược U lập tức cảm kích, "Đa tạ Hầu gia, nếu nghĩa phụ phát bệnh, dân nữ sẽ xin nhờ Hầu gia."

 

Hoắc Nguy Lâu nàng, thấy nàng nghiêm túc tâm tư nào khác, cảm thấy chút khó hiểu, đáng quý. Y tiếp tục hỏi về gia cảnh của nàng, ngay cả Lương thúc và Lương thẩm, nàng cũng kể cho y . Suốt chặng đường, họ trò chuyện đến khi đến hiệu sách đầu tiên, mặt trời lên cao.

 

Hiệu sách đầu tiên tên là Hàn Mặc, tọa lạc ngay phố chợ phía Đông, gian rộng rãi. Chưởng quỹ thấy khách quý đến, ban đầu niềm nở tiếp đón, nhưng khi thấy đám Tú Y Sứ theo , mặt lập tức đổi.

 

Hoắc Nguy Lâu dẫn Bạc Nhược U hiệu sách, quanh một vòng, ánh mắt dừng khi thấy bản dập hành thư của Thư Thánh thời tiền triều, liền hỏi, "Những bản dập nhiều mua ?"

 

Chưởng quỹ khúm núm đáp, "Không nhiều ạ, bản dập công phu, hai, ba tháng mới thành một quyển, giá rẻ, chỉ những ai tài học và tinh tiến thư pháp mới mua."

 

Hoắc Nguy Lâu liếc sang Ninh Kiêu, Ninh Kiêu lấy một bức chân dung từ tay áo, hỏi, "Có thấy đến mua bản dập ?"

 

Đó là chân dung của Ngụy Linh, chưởng quỹ kỹ lắc đầu từng thấy qua.

 

Hoắc Nguy Lâu suy tư, Ngụy Linh mua thì thể là khác mua tặng nàng. Y hỏi thêm một điều khác nhưng chưởng quỹ gì thêm, liền đưa tới hiệu sách ở Trường Hưng phường phía Đông thành.

 

Sau khi xe ngựa thêm hai nén hương, họ dừng một cửa hàng thư họa tên Mặc Ý. Nơi chỉ bán sách mà còn tranh vẽ, ngay bên sông Ngọc Khê. Tuy bên ngoài vắng lặng nhưng bên trong treo tranh mô phỏng danh tác nổi tiếng. Bạc Nhược U bước ngỡ ngàng, cứ tưởng đó là tranh thật.

 

Chưởng quỹ úp quầy hàng, đang mơ màng ngủ gật, tiếng bước vẫn ngẩng đầu mà :

TBC

 

"Đọc sách xem tranh xin tùy ý, giá cả ghi rõ, lo dối lừa . Nếu đặt riêng tranh vẽ mô phỏng chạm trổ sách bản dập, cần thương lượng giá mới khởi công. Ngoài còn thơ ca, tranh vẽ, văn chương của các đại tài tử kinh thành và... các thoại bản đang thịnh hành nhất hiện nay..."

 

Chưởng quỹ thao thao bất tuyệt, nhưng nhận gì đó khác thường, bèn ngẩng đầu lên. Thấy Hoắc Nguy Lâu và Bạc Nhược U với phong thái bất phàm bước , ông lập tức bật dậy:

 

"Hai vị xem gì?"

 

Vừa dứt lời, liếc mắt ngoài thấy đám Tú Y Sứ, sắc mặt chưởng quỹ tái , vội vàng :

 

"Đại nhân, cửa hàng chúng chỉ là ăn nhỏ, dù là tác phẩm thật bản mô phỏng đều ghi rõ, tuyệt đối chuyện lừa gạt khách."

 

Hoắc Nguy Lâu quan sát chưởng quỹ thoáng chốc, đến chỗ trưng bày bản dập, tìm kiếm những bản tranh vẽ mà Ngụy Linh thường xem, nhưng thấy. Ánh mắt y trở nên trầm lặng, hiệu cho Ninh Kiêu. Ninh Kiêu lấy chân dung Ngụy Linh, vốn nghĩ nơi hẻo lánh, sẽ đầu mối gì, nhưng chưởng quỹ khẽ "ồ" một tiếng.

 

"Tiểu nhân từng thấy vị tiểu thư ."

 

Câu của chưởng quỹ khiến nét mặt cả nhóm Hoắc Nguy Lâu đều khẽ biến đổi. Ông tiếp tục:

 

"Tiểu thư thích tranh và thư pháp của Lục đại tài tử, suốt hai tháng qua đến hỏi nhiều , tiếc là để lỡ mất bức "Tùng Đào Đồ" và "Thương Lãng Đình"."

 

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày hỏi:

 

"Lục đại tài tử là ai?"

 

Chưởng quỹ ngạc nhiên:

 

"Đại nhân ? Lục đại tài tử chính là Lục Văn Hạc, cháu ngoại của Lục Tế tửu ở Quốc Tử Giám. Mười lăm tuổi thi đỗ Tiến sĩ, vốn thể là Trạng nguyên, nhưng vì bệnh nặng kịp đến phòng thi. Tranh của , kém cạnh tác phẩm thật, và thơ văn sáng tác gần đây giá trị, một hai năm qua nổi tiếng khắp kinh thành. Tiệm chúng giao tình với Lục công tử nên thỉnh thoảng thể đặt tranh của , nhưng đợi đến nửa năm mới một bức, quả thực cung đủ cầu."

 

Hoắc Nguy Lâu Lục Tế tửu Quốc Tử Giám nhưng từng về Lục Văn Hạc, liền liếc mắt về phía phòng trưng bày:

 

"Tác phẩm nào của ở đây ?"

 

Chưởng quỹ khổ:

 

"Cửa hàng nhỏ chúng tất nhiên giữ . Tác phẩm của Lục công tử giành mất. Nếu đại nhân cần, tiệm thể liên hệ hỏi một chút, nhưng lấy tranh thì thể chắc chắn."

 

Hoắc Nguy Lâu bày tỏ ý kiến, hỏi tiếp:

 

"Vị tiểu thư thường xuyên đến đây?"

 

Chưởng quỹ gật đầu liên hồi:

 

"Trước đây từng thấy qua, nhưng từ nửa năm nay cô thường ghé. Tiệm chúng một bảo vật trấn cửa, khách đến đây đều là phóng khoáng, lẽ vị tiểu thư cũng đó mà tìm tới, tiếc là mua tranh và thơ văn của Lục công tử. Thay đó, nàng mua một bản dập hành thư để về nhà nghiên cứu, vì Lục đại tài tử tinh thông loại chữ ."

 

Nếu Lục Văn Hạc thật sự đỗ Trạng nguyên, chắc chắn Hoắc Nguy Lâu sẽ đến, nhưng do nổi bật trong kỳ thi nên y để ý. Lục Văn Hạc tựa như một tài tử kín tiếng, màng danh lợi, điều khiến y thấy nghi hoặc.

 

"Tranh và thơ văn của Lục Văn Hạc giá bao nhiêu?" Hoắc Nguy Lâu hỏi.

 

Chưởng quỹ đưa một ngón tay lên:

 

"Tối thiểu là một trăm lượng, một quyển thi văn tập, tiệm chúng đấu giá tới năm trăm lượng."

 

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:

 

"Nếu thật sự tài năng như thế, tại tiếp tục dự thi khoa cử? Một nổi danh đến , lẽ nào mong cầu một vị trí trong triều? Nhà ? Có nguyện nhập sĩ ?"

 

Chưởng quỹ đoán phận của Hoắc Nguy Lâu, đành cẩn trọng đáp:

 

"Đại nhân nghĩ là thường tình. Lục công tử cốt cách của văn nhân, kinh thành bao nhiêu hội văn nhã mời , nhưng đều từ chối, cũng kiếm tiền bằng tranh vẽ. Làm khiêm tốn, thần long thấy đầu thấy đuôi, từng văn biền ngẫu công kích triều chính."

 

Dường như nhận lỡ lời, chưởng quỹ vội chữa :

 

"Thật cũng công kích, chỉ là đôi chút chất vấn, thành tâm nguyện nhập sĩ của giảm sút. Nay tuổi đời đôi mươi, nếu thật dự khoa cử thì hẳn thành Trạng nguyên từ lâu."

 

Chưởng quỹ thấy đám Tú Y Sứ mà nhận rõ phận nhóm Hoắc Nguy Lâu, nên dám càn. Bạc Nhược U bên khỏi lo lắng cho ông, nhưng Hoắc Nguy Lâu chỉ mỉm lạnh nhạt:

 

"Dù là văn hào một đời cũng chắc trở thành vị quan . Nếu chỉ chỉ trích nhưng đủ gan xông pha để đổi, chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh sa sút."

 

Chưởng quỹ thế khỏi trố mắt, hít sâu một , đáp:

 

"Nếu đại nhân nhất quyết ... tiểu nhân sẽ lấy tác phẩm của Lục công tử để đại nhân tâm phục khẩu phục."

 

Vừa , bây giờ bảo , Hoắc Nguy Lâu tỏ đầy hứng thú. Chưởng quỹ nội thất, Bạc Nhược U lắc đầu, dạo ngắm tranh trong phòng khách. Một lát , nàng chợt thấy kệ sách một loạt thiệp mời bày ngay tầng thấp nhất, bèn cầm lên:

 

"Những thiệp quá."

 

Hoắc Nguy Lâu bước gần, xuống vai nàng, khẽ nhạt:

 

"Đẹp chỗ nào?"

 

Nghe giọng y chút bất mãn, Bạc Nhược U thoáng trầm ngâm đáp:

 

"Nhìn kỹ , cũng chỉ thường thôi."

 

Lúc Hoắc Nguy Lâu mới hài lòng. Ngay đó, chưởng quỹ bưng một bức tranh sơn thủy tỉ mỉ như ngọc mời xem:

 

"Đại nhân, xin mời xem. Đây chỉ là bản mô phỏng, nhưng vẫn lột tả tài năng của Lục công tử. Đại nhân cảm thấy ?"

 

Hoắc Nguy Lâu qua bức tranh, mày lập tức nhíu :

 

"Bức họa , từng thấy qua."

 

 

 

 

Loading...