Kỳ Án Truy Tung - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-10-29 14:33:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên Bạc Nhược U vẫn còn đau dữ dội, trong cổ họng như lửa than thiêu đốt. Vừa mở miệng, nàng thấy đau nhói khó nhịn, tinh thần mê man tỉnh táo. Đặc biệt là khi mở mắt, nàng thấy bao bọc trong chăn gấm, mà Hoắc Nguy Lâu đang ôm nàng trong ngực. Chuyện thật khiến nàng kinh hãi đến biến sắc, điều quả thật quá ly kỳ! Đây nhất định chỉ là một giấc mơ!
trong mơ thể tiếng đang đây?
"Nàng tỉnh ?"
Hoắc Nguy Lâu hỏi.
Bạc Nhược U kinh ngạc, hỏng , nàng còn tiếng của Hoắc Nguy Lâu nữa? Rõ ràng như , căn bản giống như đang mơ. Nàng nhắm mắt mở , ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt phượng tối om của Hoắc Nguy Lâu.
Hoắc Nguy Lâu chằm chằm nàng, chỉ sợ nàng như khi gặp ác mộng. Trong đáy mắt nàng tuy chút tơ máu, cũng mang vẻ mệt mỏi yếu ớt, nhưng trong suốt thanh minh, điều quan trọng là nàng rõ ràng nhận y.
Bạc Nhược U cảm thấy mê man, trong một lúc vẫn phản ứng . Nàng vùng vẫy, giơ cánh tay còn sức lực quơ quơ mắt Hoắc Nguy Lâu. Hoắc Nguy Lâu nàng quơ qua quơ , nhướng mày. Lúc , vẻ mặt nàng mới chậm rãi biến đổi.
Nàng rủ mắt tình hình , cảm thấy chút mờ mịt.
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng dáng vẻ thế , liền giơ tay sờ nhẹ lên trán nàng một cái, lẩm bẩm :
"Vẫn giảm nhiệt, chẳng lẽ còn tỉnh hẳn?"
Bạc Nhược U gian nan nuốt yết hầu một hồi, tiên chờ cơn đau cổ dịu , tập trung hồi tưởng một lát, cuối cùng nhớ vài hình ảnh của đêm hôm qua: nàng trở về nhà, gặp nạn, bắt , chính là " " Hàn Kỳ, g.i.ế.c nàng. Thời khắc nguy hiểm nhất, hình như Hoắc Nguy Lâu chạy tới...
Bạc Nhược U vẫn còn sợ hãi, co bờ vai, trong lòng dâng lên chút sợ hãi khi nghĩ , c.ắ.n răng mới nhịn xuống . Nàng nghi hoặc chung quanh một chút, nghĩ thầm cơn đau là do thương, nhưng đến mức như bộ dạng mắt ?
Nàng giãy dụa một chút, phát hiện Hoắc Nguy Lâu ôm nàng vẫn chặt.
Phát hiện động tác lén lút của nàng, nỗi lo lắng của Hoắc Nguy Lâu mới lắng xuống.
"Xem là tỉnh ."
Nhiệt độ nóng bỏng im lặng tiếng mà dâng lên hai gò má nàng, Bạc Nhược U rút cả trong chăn, khàn giọng :
"Hầu gia, dân nữ tỉnh , vì ngài... xảy chuyện gì ?"
Cảnh tượng vượt ngoài nhận thức của Bạc Nhược U, nàng suy đoán cũng một giải thích hợp lý. May là lúc Hoắc Nguy Lâu giải thích:
"Nàng trọng thương, mang nàng về Hầu phủ. qua nửa đêm, nàng bỗng nhiên gặp ác mộng, mở mắt nhưng vẫn tỉnh táo, nháo ngừng bỏ trốn. Ta cách nào, chỉ thể ôm nàng ."
Nói xong, Hoắc Nguy Lâu buông tay, giúp nàng thẳng giường, đắp chăn cho nàng, nhưng cũng rời , mà bên cạnh nàng. Ánh mắt nàng chút giống so với ngày thường.
Đôi mắt của y chút sáng tối khó hiểu, tuy rằng mặt biểu cảm gì, nhưng cũng mang cảm giác uy thế bức như . Ngược , ánh mắt khá êm đềm, lộ mấy phần quan tâm.
Bạc Nhược U Hoắc Nguy Lâu, chỉ cho rằng thương, nhưng nàng nhớ nổi đêm qua rống , chỉ cảm thấy cơn đau đớn dữ dội nơi cổ. Nàng giơ tay sờ sờ, tuy thấy nhưng cảm giác sưng lên khi chạm cũng dọa . Nàng chút y thuật, thật sự thương nhẹ. Ý niệm còn hình thành rõ ràng, ngón tay chạm vết thương một bàn tay khác nắm lấy, Hoắc Nguy Lâu tán đồng mà nàng.
"Vết thương thoa thuốc, nàng cần lo lắng."
Lòng bàn tay Hoắc Nguy Lâu khá nóng bỏng, cái nắm tay khiến đầu óc lờ đờ của Bạc Nhược U tỉnh táo một chút. Hoắc Nguy Lâu chỉ nhét tay nàng trong chăn, sắc mặt nàng mà hiện mấy phần thiện.
Trên tay Bạc Nhược U còn lưu nhiệt độ từ lòng bàn tay y, trong một lúc tim đập nhanh. Nàng cẩn thận suy nghĩ, nhiều chi tiết nhỏ ùa trong đầu, lúc mới hỏi:
"Đêm qua, là Hầu gia tìm dân nữ? Cứu dân nữ?"
Hoắc Nguy Lâu "ừ" một tiếng, thấy vẻ mặt nàng cũng còn , nên gọi đến ngay lập tức. Y chỉ xuống bên giường, cách nàng gần hơn chút nữa. Lúc , Bạc Nhược U bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội :
"Hầu gia, Hàn Kỳ chính là nam tử..."
Nghe cổ họng nàng vẫn còn khàn khàn nhưng vẫn nhớ rõ vụ án, Hoắc Nguy Lâu dở dở :
"Những việc cả, cũng bắt . Nội tình vụ án Ninh Kiêu sẽ thẩm vấn, nàng cần bận tâm."
Bạc Nhược U lúc mới thở phào nhẹ nhõm, nàng chuyển mắt đ.á.n.h giá gian phòng , thấy bố trí thuộc kiểu dành cho dòng dõi quý tộc điển nhã, lộ phong cách gọn gàng lão luyện, tất cả đều là đồ vật nam tử, tức khắc phản ứng :
"Nơi ... là phòng ngủ của Hầu gia?"
Hoắc Nguy Lâu ung dung nàng.
"Phải , ?"
Bạc Nhược U nghĩ tới nơi là phòng ngủ của Hoắc Nguy Lâu, chăn đang đắp trong ngày thường cũng phủ y, gối mềm đầu cũng do y sử dụng, mới cảm thấy chăn cùng gối đều chút bỏng rát. Đừng là Hoắc Nguy Lâu, ngay cả nam tử tầm thường cũng thể để nàng ngủ giường của họ.
Nàng tức khắc chút kinh ngạc:
"Dân nữ dám ngủ ở phòng của Hầu gia?"
Hoắc Nguy Lâu đăm chiêu nàng, mặt quả thật giống như một khúc gỗ, tâm tư còn đơn thuần sạch sẽ như . Trong một lúc, y cũng nên với nàng mới là nhất, cho nên khá thiện mà :
"Ta để nàng ngủ, nàng cứ ngủ là ."
Bạc Nhược U tự nghĩ đến, chỉ đoán lẽ là do đêm qua tình trạng của tràn đầy nguy cơ, trong tình thế cấp bách Hoắc Nguy Lâu mới mang nàng đến chỗ . Mặc dù cảm giác thật tiện, nhưng đáy lòng chút cảm động.
"Đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia. Hầu gia cứu dân nữ, dân nữ thực sự gì báo đáp..."
Hoắc Nguy Lâu giọng của nàng tuy khàn khàn, nhưng thỉnh thoảng cũng thể trọn một câu, trong lòng an tâm hơn một chút, cũng vội gọi Minh Quy Lan. Thấy dáng vẻ mang ơn đội nghĩa của nàng, ánh mắt y trở nên sâu kín mà :
"Lời nhiều ."
Nói xong, y rốt cuộc cũng đành lòng lúc trêu đùa nàng, thở dài hỏi:
"Có đau dữ lắm ? Đêm qua nguy hiểm."
Hoắc Nguy Lâu hỏi câu , khơi dậy uất ức trong lòng Bạc Nhược U. Đầu óc nàng tỉnh táo, từng cảnh tượng đêm qua càng ngày càng rõ ràng mắt. Làm ngỗ tác mấy năm, mặc dù cũng những lúc lo lắng sợ hãi, nhưng vẫn trải qua thời khắc sống còn như bao giờ. Đáy mắt nàng lan tràn một tầng mềm mại, chóp mũi cũng chút ê ẩm, lắc đầu :
"Không đau, may là Hầu gia đến kịp. Đêm qua, lúc đáy lòng dân nữ tuyệt vọng, thế là..."
Lúc nàng phản ứng chậm, một nửa, mới phát giác lời thích hợp. Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu thì căng thẳng:
"Thế là ?"
Bạc Nhược U ngượng ngùng mà hạ thấp giọng, nhưng khá thành khẩn:
"Hầu gia cứu dân nữ nhiều . Đêm qua, dân nữ nghĩ, Hầu gia dân nữ bắt , đến cứu dân nữ . Sau đó, Hầu gia quả thực đến . Hầu gia quả nhiên là đại ân nhân của dân nữ."
Trong lòng Hoắc Nguy Lâu cảm thấy thương tiếc càng sâu, tự trách thể tới sớm hơn chút nữa. Y nhịn mà nghiêng giúp nàng kéo góc chăn:
"Nàng còn đang thương, ít một chút. Lần nàng chịu khổ, sẽ thế nữa."
Ánh mắt y mang theo thương tiếc, giọng điệu càng thêm ôn hòa hiếm thấy. Một câu cuối cùng tựa như biến thành một lời hứa hẹn, khiến Bạc Nhược U chút bất ngờ. Nàng mở hai mắt Hoắc Nguy Lâu, y như mặc dù nàng thoải mái lắm, nhưng cũng bài xích, chỉ co một chút.
Chăn gấm kéo lên chỗ cằm của Bạc Nhược U, khuôn mặt nhỏ nhắn cái gối đen như mực nổi bật, tôn lên vẻ khiến thấy thương. Ngày thường, nàng luôn dịu dàng trầm tĩnh, tính tình như lan trúc, hiếm khi lộ dáng vẻ nhu nhược. Giờ khắc , thương và ốm đau, nàng mới hiện tư thái non nớt điềm đạm hiếm thấy.
Giọng điệu Hoắc Nguy Lâu càng thêm hòa nhã:
"Trên nàng chịu thương nhẹ, cần điều dưỡng nhiều ngày. Tỉnh sớm như là may mắn."
Bạc Nhược U trì hoãn một lát, nhiều chi tiết vụn vặt đêm qua tràn trong đầu, nàng cảm giác sống sót tai nạn. Đáy mắt mang theo cảm kích đối với Hoắc Nguy Lâu, vẻ mặt chút phức tạp khó hiểu. Hoắc Nguy Lâu thấy, lòng đau xót càng sâu. Bạc Nhược U xoay chuyển ánh mắt, thấy sắc trời tờ mờ sáng, lập tức nhớ tới đêm qua bắt .
"Hầu gia, nghĩa phụ ..."
"Nghĩa phụ của nàng đang ở trong Hầu phủ, đêm qua phủ, hiện đang nghỉ ngơi ở khách viện. Lát nữa để ông tới gặp nàng."
Hoắc Nguy Lâu xong, ánh mắt bỗng nhiên sâu thẳm:
"Ta để nàng ở Hầu phủ dưỡng thương, nàng bằng lòng ?"
Bạc Nhược U chần chừ:
"Sao ở Hầu phủ dưỡng thương?"
Hoắc Nguy Lâu nghiêm túc :
"Xung quanh tòa nhà của nàng nhiều bình dân, là ngư long hỗn tạp cũng quá đáng. Nàng vốn từ trong nhà bắt , thể yên tâm để nàng về đó dưỡng thương?"
Bạc Nhược U cau đôi mày thanh tú :
"Như ... hợp lễ cho lắm..."
"Nàng dưỡng thể mới là quan trọng, quản mấy cái lễ nghĩa gì?"
Giọng của y trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc:
"Nếu nàng đáp ứng , thực sự yên lòng."
Dù Bạc Nhược U phản ứng chậm nữa, giờ khắc cũng cảm giác thụ sủng nhược kinh:
"Hầu gia..."
Hoắc Nguy Lâu nghiêng , phất nhẹ qua phần tóc rối bời bên mặt nàng, khiến Bạc Nhược U trừng lớn mắt. Nếu Hoắc Nguy Lâu chút quái lạ, còn thể giải thích là vì nàng thương, nhưng giờ khắc , sự quái lạ dừng ở một chút.
Nàng chui tiếp trong chăn, mắt phượng của Hoắc Nguy Lâu nghiêm :
"Thế nào? Đáp ứng ?"
Bạc Nhược U tràn đầy nghi hoặc mà Hoắc Nguy Lâu. Trái tim tuy đập như nổi trống, nhưng mặt vẫn cố gắng trấn định, cổ họng nghèn nghẹn, hồ nghi hỏi:
"Hầu gia ?"
Hoắc Nguy Lâu đầy ngập thương tiếc, nàng chặn như , bàn tay phát tóc nàng trở nên cứng đờ:
"Bị là ?"
Cổ họng Bạc Nhược U đau nhói dữ dội, chuyện chút mất công tốn sức. Nếu chỉ là bởi vì nàng thương, Hoắc Nguy Lâu trở nên ôn nhu thiện như thế, thật là nàng kinh hoảng quá mức.
"Dân nữ... tuy thương, nhưng cũng gì đáng ngại. Hầu gia cần như ..."
Hoắc Nguy Lâu buồn :
"Không cần như ?"
Vào lúc , Bạc Nhược U chỉ lộ một đôi mắt ngập nước ở bên ngoài, giọng ồm ồm mà :
"Hầu gia cũng giống Hầu gia nữa. Dân nữ... dân nữ chút sợ hãi..."
Hoắc Nguy Lâu:
"..."
Bạc Nhược U thật sự chút sợ hãi. Hoắc Nguy Lâu vốn là gần nữ sắc, mà từ khi nàng mới mở mắt, luôn cảm thấy vẻ mặt y nàng chút quái lạ. Đủ loại ôn nhu thiện, thực sự giống như biến thành khác . nàng ý đồ an phận, chỉ cảm thấy cử chỉ của Hoắc Nguy Lâu chút điên rồ.
Hoắc Nguy Lâu thấy Bạc Nhược U dáng vẻ , như cảm nhận nỗi bất đắc dĩ của Phúc công công khi y, nhưng y thông minh hơn nhiều so với mắt . Y nghiêng ngăn cản cho nàng vùi nửa khuôn mặt còn trong chăn:
"Vậy như thế nào thì nàng mới sợ?"
Vẻ mặt Bạc Nhược U đau khổ:
"Hầu gia vẫn đối đãi với dân nữ như thường ngày là ."
Hoắc Nguy Lâu nàng thì nở nụ :
"Thường ngày đối đãi với nàng như thế nào?"
"Hầu gia... coi dân nữ như thuộc hạ..."
Hoắc Nguy Lâu thực sự nhịn , lắc lắc đầu bất đắc dĩ:
"Nàng thấy khi nào đưa một tên thuộc hạ nào về nhà ? Khi nào vì một vụ án nhỏ như mà hưu mộc? Ta những việc , chẳng lẽ là vì Ninh Kiêu ?"
Bạc Nhược U nóng mặt , tai cũng nóng. Chuyện khác ba cái nào cũng thì , hiện giờ nếu cứ khác thường, cũng uổng phí cái đầu thông minh của nàng. Nàng mở to hai mắt Hoắc Nguy Lâu, nhưng mà một chữ dám hỏi càng dám , chỉ lo hỏi sai sai, chọc cho Hoắc Nguy Lâu khiển trách nàng tự đa tình. Tim đập như sắp nhảy từ cuống họng ngoài, nhưng dám tin tưởng, trong một lúc cả đều ngu đần. Thấy ánh mắt Hoắc Nguy Lâu sáng quắc nàng, nhịn giấu cả trong chăn.
Hoắc Nguy Lâu cách một lớp chăn chặn ngay cổ nàng , cho nàng trốn nữa. Hai mắt phượng của y sâu thẳm mà nàng. Sau một lúc, dường như quyết định, mới trầm giọng :
"Ân cứu mạng , cũng thể báo..."
Bạc Nhược U cảm thấy mặt nóng bỏng quá mức, linh cảm Hoắc Nguy Lâu gì, nàng vội :
"Dân nữ... dân nữ nguyện vì Hầu gia màng sống c.h.ế.t, dù nhảy nước sôi lửa bỏng..."
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày, mỉm một tiếng:
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-an-truy-tung/chuong-86.html.]
"Ta cần nàng vì mà màng sống c.h.ế.t?"
Y nghiêng :
"Ta nàng màng sống c.h.ế.t, cũng nàng bất chấp mà nhảy nước sôi lửa bỏng. Ta nàng lúc , đồng thời, mấy ngày kế tiếp đều ở Hầu phủ dưỡng thương, thể ?"
Ánh mắt của y sáng như đuốc, câu chữ thẳng thừng, cho nàng tránh lui. Bạc Nhược U tức khắc choáng váng:
"Hầu gia..."
Lần dù nàng dám tiếp tục tin tưởng, cũng lời của Hoắc Nguy Lâu cho sợ hãi. Nàng rõ Hoắc Nguy Lâu hạng ăn ba hoa, cũng như nàng rõ y thích nữ sắc. nàng nghĩ tới, Hoắc Nguy Lâu ý niệm đối với nàng.
Nàng sững sờ Hoắc Nguy Lâu, cả kinh ngạc đến ngây ngốc. Biểu hiện sợ nghi hoặc rơi đáy mắt Hoắc Nguy Lâu, ngược cũng tính là bất ngờ. Y khẽ híp mắt phượng:
"Ta đến nước , cái ân , nàng báo ?"
Bạc Nhược U gì trong một lát. Hoắc Nguy Lâu :
"Nàng gì, coi như nàng đáp ứng, ở Hầu phủ. Một là thể chăm sóc chu đáo cho nàng, thứ hai, mỗi ngày đều thể thấy nàng, cũng yên tâm hơn."
Trên mặt Bạc Nhược U giống như lửa đốt, nhưng đối với việc y đột nhiên rõ tâm ý, nàng cảm giác chân thật, bởi vì bao giờ ý niệm . Hoắc Nguy Lâu trực tiếp như , ngược khiến nàng kinh hãi luống cuống.
"Lát nữa nghĩa phụ của nàng sẽ đến thăm nàng. Ta nàng cho ông , nàng ở Hầu phủ."
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng sững sờ cả buổi chuyện, bàn tay nhịn chui xuống chăn nắm chặt lấy tay nàng. Hành động khiến Bạc Nhược U vùng vẫy, y cũng giải thích mà càng nắm chặt buông:
"Ta nàng đối với ý nghĩ gì khác, bởi mới vô cùng bất ngờ. nhất ngôn cửu đỉnh, những lời mới nãy, nàng tin tưởng."
Nói xong, giọng điệu y trầm xuống, mang theo chút nguy hiểm mà :
"Nếu nàng ở Hầu phủ, sẽ ngày ngày đến chỗ của nàng. Đến lúc đó, huyên náo đến đều . Mặc dù ngại, nhưng sợ trong một lúc nàng tiếp thu nổi, hiểu ?"
Lúc Hoắc Nguy Lâu rõ tâm tư của , thì tự kiềm chế khá. hôm nay quyết định như , tác phong việc mạnh mẽ vang dội vẫn hề đổi. Y tường tận, thấy Bạc Nhược U vẫn còn hỗn loạn đầy mặt, y cần cho nàng chút thời gian để bình tĩnh , nhéo nhéo lòng bàn tay nàng:
"Ta gọi Minh Quy Lan đến, nàng chớ lộn xộn, chứ?"
Bạc Nhược U chuyển động con ngươi, Hoắc Nguy Lâu buông nàng dậy. Đôi mắt nàng trắng đen rõ ràng, hoảng sợ giống như nai con , nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn y. Tuy là kinh ngạc, nhưng cũng ý căm ghét bài xích gì cả. Hoắc Nguy Lâu đối với việc sớm dự liệu, cũng nhiều lời thêm nữa. Ngược , y cảm thấy ung dung khi bộc lộ rõ tâm ý, liền xoay ngoài.
Vừa cửa, Hoắc Nguy Lâu đụng Phúc công công. Thấy y, Phúc công công lập tức hỏi:
"Hầu gia, Tiểu Nhược..."
"Đã tỉnh , thể chuyện, cũng còn nóng sốt. Ngươi gọi Minh Quy Lan tới đây, cũng mời cả Trình Uẩn Chi nữa."
Hoắc Nguy Lâu dặn dò. Tuy một đêm ngủ, nhưng khuôn mặt y phấn chấn, khiến xem sinh nghi.
Phúc công công nhíu mày, nghi ngờ đ.á.n.h giá y chốc lát:
"Tiểu Nhược tỉnh , Hầu gia cao hứng gì lạ, nhưng Hầu gia dáng vẻ như việc gì hài lòng lắm ?"
Hoắc Nguy Lâu Phúc công công, :
"Ta bảo nàng ở Hầu phủ dưỡng thương. Nàng sẽ tự với Trình Uẩn Chi."
Phúc công công kinh ngạc:
"Tiểu Nhược đáp ứng ?"
Dáng vẻ Hoắc Nguy Lâu tựa như đoán , đuôi lông mày nhướng lên:
"Tất nhiên."
Phúc công công càng nghĩ càng thấy hợp lý:
"Hầu gia thêm gì khác chứ?"
Hoắc Nguy Lâu nghiêm túc đáp:
"Ta rõ với nàng cả ."
Phúc công công kinh sợ đến mức mở to miệng:
"Hầu gia cùng Tiểu Nhược ... Ngài tình ý với nàng?"
Thấy Hoắc Nguy Lâu gật đầu, Phúc công công vội hỏi:
"Vậy Tiểu Nhược phản ứng gì?"
Hoắc Nguy Lâu đáp:
"Có chút bất ngờ, nhưng cứ để nàng từ từ tiếp thu cũng ."
Thần thái y nghiêm nghị tự nhiên, tựa như tất cả chuyện đều trong lòng bàn tay.
Phúc công công lộ vẻ mặt sầu khổ:
"Tiểu Nhược thương, ngài vì đau lòng mà trở nên thiết hơn cũng gì, nhưng ngài sợ sợ hãi ? Nếu Tiểu Nhược đồng ý..."
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày:
"Vì nàng đồng ý?"
Bạc Nhược U tín nhiệm y, đối với y chút sùng kính, những điều y đều thấy rõ ràng. Y bảo vệ và cứu giúp nàng, thưởng thức và coi trọng nàng, càng lo lắng thương tiếc nàng. Nàng là m.á.u lạnh vô tri vô giác. Hiện giờ đối với y mang nhiều cảm kích. Huống hồ bàn về tài đức, tướng mạo, địa vị quyền thế, y chỗ nào là nhân vật mà nữ tử thiên hạ đều mơ ước. Bạc Nhược U nguyện ý cho ?
Phúc công công thấy Hoắc Nguy Lâu như , đáy lòng ngược càng thêm lo lắng. Chỉ là việc phức tạp, cũng đôi câu vài lời thể rõ:
"Trước mắt thương thế của Tiểu Nhược mới là quan trọng. Lão nô mời Minh công tử cùng Trình đây..."
Hoắc Nguy Lâu đáp ứng, khóe môi vẽ độ cong nhàn nhạt, xoay trong phòng. đến khi y phòng , thấy Bạc Nhược U giường, y bỗng sinh một luồng dự cảm .
Bạc Nhược U giường nhỏ với vẻ mặt ưu tư, tựa như đang trầm tư suy nghĩ điều gì. Mặc dù mặt nàng biểu lộ vui, nhưng cũng vui mừng, chỉ lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ để một ít cảm xúc ở giữa mi tâm.
Hoắc Nguy Lâu thể tinh thần của nàng tỉnh táo hơn nhiều so với lúc , cũng khá bình tĩnh tự tin. Cơn ốm đau và thương vẫn nàng trở nên mảnh mai. Y bước lên, đáy lòng cảm thấy thích hợp, nhưng mặt biểu lộ mảy may.
"Đã gọi Minh Quy Lan cùng nghĩa phụ của nàng đến ."
Bạc Nhược U kéo chăn lên che kín chóp mũi, chỉ lộ đôi mắt bảy phần xem kỹ ba phần khiếp đảm y. Hoắc Nguy Lâu thấy nàng như , cũng nàng suy nghĩ kỳ quái gì, tức giận :
"Làm ?"
Bạc Nhược U mở miệng với chất giọng ồm ồm:
"Dân nữ..."
Hoắc Nguy Lâu lập tức dấu hiệu đừng chuyện:
"Sau ở mặt , cần tự xưng như ."
"Dân... Ta..."
Cách xưng hô khiến Bạc Nhược U quen. Nàng lắp bắp một lúc mới tiếp tục :
"Ta còn nghĩ rõ ràng lời của Hầu gia là ý gì. Hầu gia từ đối đãi với dân nữ , cũng vô cùng coi trọng dân nữ. Hiện giờ ngài dân nữ... Ngài chẳng lẽ ghét dân nữ đối với ngài đủ trung thành?"
Chỉ quân thần chủ tớ mới bàn về trung thành. Hoắc Nguy Lâu lời , tuy chút dở dở nhưng cũng bất ngờ. Nếu Bạc Nhược U thật sự thể hiểu rõ ràng lời y , lập tức mừng rỡ như điên nhào trong n.g.ự.c mới thật là gặp quỷ.
Hoắc Nguy Lâu luồn tay trong chăn nắm lấy tay nàng. Bạc Nhược U giãy giụa, nhưng thể thoát ?
Hoắc Nguy Lâu mắt nàng, gằn từng chữ một:
"Ta ham thích nữ sắc, nàng cũng mà. Cửa lớn Hầu phủ , ngoại trừ của phủ công chúa, từng nữ quyến nào bước qua cánh cửa cả. Trong phòng của , càng bao giờ nữ tử nào bước . Đặc biệt là chiếc giường của , chỉ nàng là nữ nhân đầu tiên lên. Dù thương cảm thưởng thức thuộc hạ cỡ nào nữa, cũng sẽ vì thế mà để cho bọn họ giường của ..."
Khuôn mặt Bạc Nhược U đỏ như máu. Lúc , ngoài cửa vang lên tiếng chuyện, là Phúc công công mang theo Trình Uẩn Chi cùng Minh Quy Lan đến nơi. Bạc Nhược U cách thật xa giọng của Trình Uẩn Chi, mặt nàng càng đỏ hơn nữa, vội vàng tránh thoát bàn tay của Hoắc Nguy Lâu. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt nàng, nhưng cũng buông .
Bạc Nhược U bối rối:
"Biết , rõ, Hầu gia mau buông . Nếu để nghĩa phụ thấy chúng thất lễ như , nhất định đồng ý để ở Hầu phủ."
"Vậy coi như nàng đáp ứng ."
Hoắc Nguy Lâu xong mới buông tay nàng.
Bạc Nhược U mà hãi hùng khiếp vía. Hoắc Nguy Lâu lúc mới dậy, phất nhẹ áo bào, bình thản ung dung vài bước ngoài nghênh đón. Trình Uẩn Chi bước cửa về phía giường, thấy Bạc Nhược U còn tan hết vẻ ửng hồng, kết hợp với sắc mặt bệnh, xem cũng giống như nhiễm phong hàn. Phía , Phúc công công cùng Minh Quy Lan , tiên để cho hai cha con nàng chuyện trong chốc lát.
Minh Quy Lan giúp nàng bắt mạch, đó thở phào nhẹ nhõm :
"Thuốc dùng kịp thời, thể Bạc cô nương cũng vững vàng hơn so với trong tưởng tượng của . Về mạch tượng hơn nhiều. Chỉ là tiếng của Bạc cô nương, vết thương cổ cần dưỡng ít ngày mới . Tiêu sưng tan m.á.u bầm vết siết chỉ là thứ yếu, sợ là tổn thương kinh mạch bên trong, thể tổn thương đến cổ họng."
Bạc Nhược U hiện giờ chuyện đều khàn, đối với nữ tử mà đặc biệt là hại. Nàng cố mà nặn một nụ :
"Không ngại, dù cho giọng khàn một chút cũng . Kinh mạch, chỉ cảm thấy cổ đau đớn dữ dội, lẽ thật sự do vết thương ứ đọng . Chỉ cần thương đến gân cốt thì đáng ngại."
Minh Quy Lan khẽ mỉm :
"Tính tình Bạc cô nương thật là rộng rãi. Nếu như , cứ chiếu theo phương t.h.u.ố.c của mà tiếp tục dùng. Dùng tới hai ngày xem hiệu quả. Chỗ Hầu gia một ít t.h.u.ố.c , hẳn là sẽ để cho Bạc cô nương lưu vết sẹo gì."
Nói đến đây, Trình Uẩn Chi nhớ tới đêm :
"Tiểu Nhược, Hầu gia con thương khiến ngài khá là hổ thẹn tự trách, để con ở Hầu phủ dưỡng thương, con bằng lòng ?"
Hoắc Nguy Lâu của Trình Uẩn Chi, lời , lập tức quăng cho nàng một cái sâu sắc. Bạc Nhược U gian nan nuốt xuống một cái, nhịn mà giấu tay trong chăn sâu hơn chút nữa. Sau khi suy nghĩ một chút, nàng mới :
"Nếu Hầu gia lòng, ... hôm nay cứ ở Hầu phủ, chờ Minh..."
Hoắc Nguy Lâu đến đây, vui mà nhíu mày. Bạc Nhược U thấy thế, thể gì khác hơn là :
"Đến ngày mốt dùng xong t.h.u.ố.c của Minh công tử, con về nhà. Nếu nghĩa phụ yên lòng, mỗi ngày tới xem một chút, ?"
Trình Uẩn Chi tất nhiên là để Bạc Nhược U ở Hầu phủ, việc đó thật thể thống gì. Hiện giờ Bạc Nhược U xác thực mới tỉnh , dáng vẻ tiều tụy của nàng, ông cũng nhẫn tâm để nàng dậy về nhà ngay lúc . Chỉ cần chờ thêm ba ngày cũng dàn xếp . Ông gật gật đầu, chuyển mắt Hoắc Nguy Lâu:
"Đã là như , hai ngày quấy rầy Hầu gia ."
Hoắc Nguy Lâu thành khẩn :
"Đây là việc nên , dù chuyện cũng là vì bản Hầu mà dựng nên."
Trình Uẩn Chi luôn miệng dám. Phúc công công bảo dọn đồ ăn sáng cùng bưng t.h.u.ố.c đến. Thấy Trình Uẩn Chi thực sự lo lắng quá mức cho Bạc Nhược U, Hoắc Nguy Lâu mới đại từ đại bi mang theo Phúc công công cùng Minh Quy Lan rời . Bọn họ , Bạc Nhược U tức khắc nước mắt lưng tròng mà Trình Uẩn Chi:
"Nghĩa phụ..."
Trình Uẩn Chi cũng ửng đỏ vành mắt, tinh thần Bạc Nhược U định. chỉ cho là nàng bởi vì gặp nạn mà lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên chỉ tận lực mà trấn an. Bạc Nhược U cũng thể kể mấy lời hùng hổ của Hoắc Nguy Lâu cho Trình Uẩn Chi , nhưng nghĩa phụ động viên, rốt cuộc cũng nàng an tâm ít.
Ở cùng nàng cho đến buổi trưa, Trình Uẩn Chi liếc sắc trời, cảm thấy lưu lâu hơn nữa chỉ e chút thất lễ. Lúc mới căn dặn Bạc Nhược U tập trung an dưỡng chuẩn cáo từ. Khi rời , Trình Uẩn Chi xiêm y nam tử Bạc Nhược U chút khó chịu, thấy nơi nàng dưỡng bệnh chính là chủ viện, trong phòng đa là đồ vật nam tử, cảm thấy trong lòng như lăn chảo dầu nóng.
Trình Uẩn Chi , chỉ còn Bạc Nhược U một một ở Hầu phủ. Từ đến nay, nàng bao giờ thấy sợ hãi trong Hầu phủ, nhưng hôm nay chút cảm giác thấp thỏm. Hoắc Nguy Lâu ở thư phòng cho đến giữa trưa sắp mất hết kiên nhẫn, giờ khắc mới một nữa trở về trong phòng. Y cửa, Bạc Nhược U lập tức kéo chăn che kín mít.
Hoắc Nguy Lâu mà buồn , mới tới bên giường xuống, mặt Bạc Nhược U dâng lên một tầng ửng hồng. Nàng còn cái gì, Hoắc Nguy Lâu nghiêm mặt, giả bộ như vui:
"Ta với nàng để nàng chỉ ở ba ngày từ khi nào hả?"
Bạc Nhược U vô cùng tội nghiệp, càng thêm cảm thấy Hoắc Nguy Lâu tuy đổi nhưng cũng hề đổi. Nơi nào y, y đều một hai, nàng bất đắc dĩ :
"Hầu gia quyền cao chức trọng, bao nhiêu đang theo dõi Hầu gia. Sao thể ở đây lâu ? Nghĩa phụ cũng yên lòng."
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng bệnh, ngữ khí yếu ớt tựa như thật sự y cho khiếp sợ, mặt mày cũng buông lỏng:
"Thôi, ba ngày thì ba ngày."
Nói xong, giọng điệu cũng mềm xuống:
"Nàng an tâm ở đây dưỡng thương. Hiện giờ chuyện gì quan trọng hơn việc nàng dưỡng thương cho khỏi hẳn cả."
Người thường luôn lãnh khốc, một khi dịu dàng thì đặc biệt khó mà chống đỡ. Bạc Nhược U Hoắc Nguy Lâu như , tim đập nhanh, cố gắng trấn định kéo kéo quần áo :
"Hầu gia, quần áo là như thế nào?"