Kỹ năng sinh tồn, nữ đầu bếp xuyên không để diệt trừ ác quỷ - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-09-14 06:12:33
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hóa bảng hiệu của khoai lang nướng, là tên của con gái.
Cô bé Oánh Oánh trông vẻ vẫn còn là một học sinh tiểu học, lưng là một cặp sách to, ngoan ngoãn đường vòng. Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô bé lao về phía , một mạch chạy về phía phụ nữ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lấy trong lòng hai cái bánh kẹp rau cải sợi,'Hôm nay mua trong căng tin của bọn con đấy! Mẹ ơi cùng ăn nhé!"
Oánh Oánh lục lọi, còn tìm thấy một hộp sữa và trứng gà mà để dành "Mẹ ăn !"
Người phụ nữ cần,'Đây là trường học chuẩn cho các bạn nhỏ để phát triển cơ thể, ăn , con ăn , ăn sẽ trở nên thật cao lớn khỏe mạnh còn thông minh nữa."
Oánh Oánh phồng gương mặt mấy vui vẻ, cắn lấy một miếng bánh rau, mơ hồ rõ ,'Thế con nhanh trưởng thành một chút, lớn đến mức thể giúp đẩy xe lớn thế , cùng kiếm tiên!"
Người phụ nữ xoa đầu cô bé, từ trong bếp lò lấy một củ khoai lang nhỏ, bọc trong giấy dầu, đặt trong lòng cô bé, chỉnh sửa cổ áo lộn xộn.'Ăn ."
Người phụ nữ và Oánh Oánh cùng canh giữ bếp lò, bồn hoa vệ đường ăn cơm. Cơn gió se lạnh lò nướng chặn , ôm lấy khoai lang nướng sưởi tay ăn, dù ăn ngay, ấm trong vòng tay cũng hun đỏ đôi tay và khuôn mặt của họ, khiến nụ cũng trở nên hồng hào.
Gương mặt đỏ trông chút ngốc, hai con , nhịn mà bật .
Họ , quỷ mặc trang phục cứu hỏa ở cách đó xa cũng mỉm .
Người phụ nữ bóc vỏ khoai lang cho Oánh Oánh, cô gái nhỏ như chú chuột hamster mà dồn tất cả miệng, vẻ mặt thỏa mãn đó trở thành một quảng cáo sống nhất.
Người phụ nữ còn ăn xong chiếc bánh, liền đến hỏi,'Khoai lang nướng bán thế nào?"
Người phụ nữ nhanh chóng cất bánh , đến chào hỏi khách hàng.
"Khoai lang do cô nướng là ngon nhất. Nhất định nếm thử đấy." Quỷ cứu hỏa lẩm bẩm mong đợi những khách hàng mới, ở vĩ độ mà thường cách nào thấy, vì việc ăn của phụ nữ mà cố gắng.
Sau khi đưa tiễn một vị khách, quỷ cứu hỏa phát giác nhóm Diệp Tuyền vẫn , trong lòng lộp bộp một tiếng, đành thành thực mà bay đến đó,'Đại sư, các bắt ?"
Từ ánh mắt đầu tiên quỷ cứu hỏa thấy nhóm Diệp Tuyền, liền ở đây một vị đại sư.
Với sức mạnh của Du Tố Tố đưa bằng thể, quỷ bình thường nếu cẩn thận sẽ chỉ cảm nhận cô giống giống quỷ, thể chắc chắn. âm sát khí quỷ An An mặc dù trói buộc, nhưng âm khí vẫn chỉ cần liếc là thể nhận .
Có thể mang theo quỷ ngoài, chút nghi ngờ nhất định là một tu sĩ. Huống hồ bên cạnh còn một quầng sáng linh lực rõ ràng như thế.
Chỉ là khi quỷ cứu hỏa quan sát một lúc, mới phát hiện trong ba "" là Diệp Tuyên chủ, khi đến hỏi cũng trực tiếp tìm đến trông vẻ giống bình thường . Vốn lo lắng một khi gặp mặt sẽ xảy đánh g.i.ế.c gì đó nhưng chuyện đó xảy , bọn họ chăm chú dường như định rời , quỷ cứu hỏa thể nhận thực tế. Có khả năng, bọn họ đánh động tới quá nhiều , đang đợi bản tự sa bãy lưới.
Quỷ cứu hỏa mím môi, vẫn là thử cầu xin;'Có thể đợi một thời gian ? Đợi cô kiếm đủ tiên, bảo vệ bọn hết đoạn ngày tháng , trả cái mạng mà nợ cô , sẽ tự đầu thai. sẽ ảnh hưởng đến khác, cô xem, lúc nào cũng bay ở xa cả, đến gần ."
Diệp Tuyền chẳng rõ đúng sai,'Anh như thế bao lâu ?"
Bóng dáng của quỷ cứu hỏa mờ nhạt, chỉ là một quỷ hồn bình thường, đường cũng cách những khác một đoạn xa, nếu như một dương khí mạnh mẽ thì nếu nhiễm chút âm khí cũng sẽ nhanh chóng biến mất còn. Quả thật hệt như , cố gắng giảm bớt ảnh hưởng.
nếu thường xuyên xuất hiện ở đây, âm khí của quỷ cứu hỏa càng ngày càng ít, cũng đang ngày càng yếu .
Âm dương cách biệt, chỉ đối với sống, mà còn là một loại bảo vệ với quỷ hồn.
Quỷ hồn yếu ớt như thế căn bản ban ngày dám ngoài, quỷ cứu hỏa cũng đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới từ một phía bay đến sạp khoai lang nướng.
Đến bản quỷ cứu hỏa cũng thể chính xác. Những ngày tháng khi thành quỷ nhiều cảm giác đều trở nên hỗn loạn, nơi đó mê man suy nghĩ một lúc, thấy màn hình biểu thị ngày tháng ga tàu hỏa, mới đột nhiên tỉnh ngộ, Chắc là hai tháng hơn. Sau khi c.h.ế.t vẫn luôn theo bà ."
" tên Hoắc Lâm, là ở cùng thôn với bà ." Quỷ cứu hỏa Hoắc Lâm thấy thái độ ôn hòa của Diệp Tuyền, bắt đầu kể về câu chuyện của .
Hoắc Lâm và Dương Tiểu Xuân sống cùng một thôn, là đôi trai cô gái tuổi tác tương đương , thế nhưng giống như những thanh mai trúc mã trong hầu hết câu chuyện, họ gặp nụ tươi rói của các bậc phụ . Bắt đầu cho cuộc gặp gỡ của bọn họ, là những ngày mùa đông tháng chạp ai ngoài.
Hoắc Lâm là trẻ mồ côi, ăn cơm của trăm nhà mà lớn lên, đến mùa đông khi mà nhà đều thắt lưng buộc bụng mà sống, từng ngày trôi qua đỗi khó khăn.
Tên nhóc mới lớn ăn nghèo cha già, lời quả thật giả, trong thôn nuôi đến hơn mười tuổi, thể chạy nhảy khắp núi cao biển lớn, đến khi thể tự kiếm ăn, những bữa cơm đứt quãng của trăm nhà cũng còn nữa.
Một Hoắc Lâm sống trong ngôi nhà xập xệ ở đầu thôn, mùa đông những năm đều chai mặt mà đến bếp lò nhà khác cọ cơm. Năm nay tự vượt qua, tìm đủ cách để căn nhà bớt lọt gió khi bước thời điểm lạnh nhất.
Sửa nhà xong còn suy xét đến đồ ăn, thu đông thì lấy đồ ăn ngon, tìm chút núi kiếm thêm ở sông, Hoắc Lâm nảy ý định đục băng bắt cá.
Thế nhưng mùa đông năm đó tuyết cứ thế mà rơi kịp cho chút phòng , trai nhỏ nghiến chặt răng canh băng chờ cá, đói lạnh. Anh tuyết phủ lên gần như trở thành một tuyết, quần áo đóng băng , mơ mơ hồ hồ mà ngất .
Khi tỉnh nữa, Hoắc Lâm đẩy đến tỉnh. "Đừng ngủ... đừng mà ngủ đấy!" Một giọng như sắp vang lên bên tai, Hoắc Lâm chỉ cảm thấy như lắc đến não cũng đều, khi mở mắt đầu óc vẫn còn đang ong ong lên.
Anh đói đến nỗi dày như nổi lửa, ánh mắt m.ô.n.g lung cũng chẳng còn sức để chuyện, chỉ cảm thấy đút cho thứ gì đó ấm nóng ngọt lịm.
Thức ăn rơi trong dày tê cóng, sự bỏng rát của cái đói, mà tựa như ấm áp của ngày xuân.
Sau khi chậm rãi ăn một lúc, Hoắc Lâm mới rõ, mắt là cô nhóc Dương Tiểu Xuân bé hơn một tí trong thôn.
Mặt và đầu Dương Tiểu Xuân đều bọc kĩ, vác theo giỏ, thoạt hệt như một chú gấu con mang mặt nạ. Cô ngôi xổm bên bờ sông, vây quanh đống lửa bập bùng cháy cầm lấy một củ khoai to cỡ lòng bàn tay ăn từng chút một, còn một phần ba củ khoai phần đỉnh đầu bẻ mất một mảnh, hiển nhiên ăn mất .
Hoắc Lâm đến bên bờ sông, Dương Tiểu Xuân chớp mắt /Anh tỉnh ? Đống lửa để cho , em đây."
"Khoai lang của eml" Hoắc Lâm vội vàng gọi cô .
"Cái đó để cho đó. Anh cha , trưởng thôn chúng em giúp đỡ , mấy năm cũng thế ? Mau ăn , em ăn xong , nếu còn về nhà em trai em gái sẽ tức giận." Dương Tiểu Xuân cầm lấy giỏ mất.
Thật khoai lang bé, khô quất teo chỉ cỡ lòng bàn tay, cũng ngon bằng khoai mật như bây giờ, nếu bán phố như hiện nay, hẳn sẽ ghét bỏ vì lớn hẳn. ...
Một mảnh khoai lang ngày đông, thật sự thể cứu .
Ngày bé đám trẻ con luôn truyền những câu chuyện về đại hiệp băng trời vượt đất, Hoắc Lâm nhớ sâu đậm kể về câu chuyện thâm thù đại hận, một mạng trả một mạng.
Từ đó về , Hoắc Lâm luôn nghĩ thâm, nợ Dương Tiểu Xuân một mạng, nhất định trả.
Hoắc Lâm phá băng bắt ít cá nhỏ, chẳng bao nhiêu thịt, nhưng cũng đủ để bình an vượt qua vài ngày, còn thuận lợi bắt một ổ thỏ núi. Trừ phần tặng cho những chú thím từng giúp , phần còn cũng đủ để cố gắng sống hết cả mùa đông.
Người trong thôn kinh ngạc Hoắc Lâm thế mà bắt thỏ ngày càng giỏi, đều là một thợ săn bẩm sinh, đội ngũ săn lên núi mùa xuân thêm một Tiểu Hoắc Lâm, cuộc sống càng trở nên hơn.
Khi Hoắc Lâm tặng thỏ tìm cơ hội đợi Dương Tiểu Xuân ngoài, phần thịt giữ cho Dương Tiểu Xuân biến thành thịt khô cuối cùng chỉ thể tự ăn.
Hoắc Lâm là trẻ mồ côi trong thôn cuộc sống khó khăn, Dương Tiểu Xuân cũng hơn là bao.
Mẹ ruột Dương Tiểu Xuân khi sinh cô vài năm vì khó sinh mà còn nữa, cha ruột nhanh chóng cưới thêm kế sinh thêm đứa nhỏ, Dương Tiểu Xuân bỏ trở thành tâng lớp thấp nhất, là loại nhiều nhất ăn ít nhất trong nhà. Tết đến Dương Tiểu Xuân đến nhà bà ngoại chào hỏi, cô lấy món quà gì , bà ngoại cũng chỉ thể lén nhét cho cô một chút đồ, chẳng hạn như, một củ khoai be bé.
Chương 24T:
Chương 24T:
Sau khi xuân trẻ con lớn nhỏ trong thôn đều việc, Dương Tiểu Xuân mỗi ngày bận rộn cắt cỏ phấn hương , cho gà ăn, quét tước. Hoắc Lâm thường xuyên đến nhà họ Dương loanh quanh, tìm cơ hội báo đáp thì bên trong đang chửi bới, mắng cô gái với thể yếu ớt bệnh đến gượng dậy nổi để việc là đang lén lười biếng, thậm chí còn động tay động chân suýt chút là đánh c.h.ế.t .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-nang-sinh-ton-nu-dau-bep-xuyen-khong-de-diet-tru-ac-quy/chuong-240.html.]
Hoắc Lâm cắt một giỏ cỏ phấn hương, ngăn cản cô gái ép ngoài buổi tối.
Dương Tiểu Xuân bệnh đến mê man lắc đầu,'Em thể..."
"Cứ xem như báo đáp khoai lang cho em!" Hoắc Lâm vội vàng đưa cô đến bên vệ đường, chia một miếng bánh bột ngô cho cô ,'Ngủ một lát ."
Dương Tiểu Xuân thật sự quá mệt, đến bánh cũng chỉ bẻ một miếng nhỏ ăn, nhắm mắt cứ thế ngủ . Hoắc Lâm canh giữ bên cạnh cô , đột nhiên phát hiện, b.í.m tóc của cô thật .
Khi Dương Tiểu Xuân mở mắt thì là đêm khuya, giờ cô từng ngủ lâu như thế, còn sâu. Dương Tiểu Xuân nhỏ giọng cảm ơn,'Em sẽ báo đáp."
Cô gái nhỏ .
Hoắc Lâm vốn luôn tự tin bơi giỏi, mùa hè năm khi một chạy xuống bơi ở khúc sông giao giữa hai thôn để bắt cá, bỗng nhiên chuột rút. Đoạn sông lớn thường xuyên nhấn mạnh để cho trẻ con xuống, tuy cá nhiều, nhưng gần đó căn bản ai.
"Cứu mạng —— òng ọc ọc —— cứu ——" Khi Hoắc Lâm cho rằng sắp chết, Dương Tiểu Xuân từ nhà ngoại trở về thấy , tìm một cây cọc thật dài, cứu lên.
"Em cứu thêm một mạng." Hoắc Lâm phiền não vặn ngón tay, phát hiện bắt đầu tìm cơ hội báp đáp nữa .
Kỳ lạ là, hề thấy phiền hà.
Thời gian cũng nhanh chóng đến mùa phơi thóc, đám trẻ đồng nhặt bông lúa ở phía , những đứa trẻ lớn hơn thì câm cào đảo thóc, ai thời gian rảnh rỗi. Rơm rạ của mỗi nhà đều chất thành đống, sân phơi thóc trong thôn đều ở cùng một nơi, hạt thóc vàng rực ánh mặt trời chiếu , thời kỳ mùa gương mặt mỗi đều là nụ xán lạn.
Rơm rạ phơi đến khô căn, đám trẻ con thích nhất là trèo lên đó buổi tối, cùng ngắm bầu trời cao vợi, cùng kể những câu chuyện ho.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dương Tiểu Xuân và Hoắc Lâm đều đặc quyền như những đứa trẻ yêu thương, bọn họ là những ngoài lề trong thôn, mấy ai chú ý đến. Trong lúc bận rộn, Hoắc Lâm âm thầm dõi theo Dương Tiểu Xuân, ngửi mùi lúa thơm, khi từ núi cắt cỏ phấn hương xuống, thỉnh thoảng cơ hội , hai đều nhịn mà bật .
Hoắc Lâm vẫn luôn lên núi, thuận tiện hái một ít trái cây dại về, vờ như ăn hết đem tặng cho Dương Tiểu Xuân.
Chỉ cần Dương Tiểu Xuân từ chối, sẽ hùng hồn ,'Chẳng lẽ em cảm thấy mạng của còn bằng cả trái cây ? Anh còn đại hiệp, nhận ơn một giọt, trả ơn một thùng! Cái thì là gì!" Cô gái tết tóc b.í.m do dự một lúc, nhận lấy trái cây, nhỏ giọng ,'Là trả ơn một dòng... em luôn trốn học chạy lên núi, em cũng gì thể ăn để báo đáp , là em dạy sách nhé?”
Khi phơi thóc cần chăm chú , thỉnh thoảng đến một cái để đuổi chim và đảo thóc là .
Đám trẻ và lớn phiên đến nơi phơi thóc, trong niềm hân hoan của mùa vụ, Dương Tiểu Xuân cuối cùng cũng những ngày thư thái, bóng râm lặng lẽ sách. Hoắc Lâm cây lắng , cô rời thôn nhỏ thi cấp ba ở trấn thậm chí là ở huyện.
Cơn gió đầu thu của thời niên thiếu dịu dàng đầy vui sướng, lướt nhẹ đôi má của thiếu niên.
Thời gian phơi thóc nhàn hạ cũng chẳng kéo dài bao nhiêu, là một buổi chiều Dương Tiểu Đệ bỗng nhiên chạy đến gọi Dương Tiểu Xuân,'Nhanh lên, nhanh lên, cha gọi chị canh sân đập lúa!"
Dương Tiểu Xuân em trai em gái lừa ít , chút cảnh giác ,'Gần đây rõ ràng em nhất quyết canh sân đập lúa, thì em cùng chị."
Sắc mặt Dương Tiểu Đệ tái nhợt, cùng cô thêm, co cẳng bỏ chạy. Dương Tiểu Xuân lập tức hiểu ngay chuyện xảy , buồn quan tâm đến em trai, nhanh chóng chạy đến sân đập lúa.
—— Đừng quan tâm canh sân đập lúa là ai, đó là thu hoạch của cả nhà, xảy chuyện thì hỏng toang! Dương Tiểu Đệ còn thể dựa phận độc định để nũng cho qua chuyện, một khi cha nổi giận, cô cũng còn cách nào cải!
Khi chạy đến sân đập lúa, Dương Tiểu Xuân suýt nữa ngất .
Một luồng khói bốc lên từ đống rơm rạ của nhà họ Dương —— bên trong cháy !
Những thôn dân trùng hợp đang ở sân đập lúa bận rộn vận chuyển đồ vật, để tránh lửa cháy quá to, lan đến thóc của cả thôn. Khi bọn họ thấy nhà họ Dương xuất hiện, trừng mắt oán giận Dương Tiểu Xuân,'Con nhóc chạy !"
Tia lửa rơi đống rơm khô dễ cháy, cháy từ bên trong căn bản nhất thời thể dập tắt . Rơm rạ bên dỡ , lửa càng ngày càng lớn, gió thổi, sắp sửa cháy lan sang bên cạnh.
Thôn dân dọn đống rơm , gấp gáp chạy hứng nước đào đất.
"Đừng! Bốc cháy chỉ dùng nước thì tắt ! Bên đây vẫn còn thóc!"
Trường học từng dạy cách dập lửa, Dương Tiểu Xuân vội vàng gọi bọn họ, nhưng ai hiểu cô .
Dù cho bỏ thứ gì , nước xa cứu lửa gần, cánh tay gây guộc của Dương Tiểu Xuân cầm lấy tấm nhựa bên cạnh, đập mạnh để dập lửa, nhưng lửa lan bốn phía, nơi tắt bên nổi lên.
"Khụ khụ..." Dương Tiểu Xuân sặc đến mặt đầy tro đen, vẫn xông lên .
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn/Tránh ! sắp ngã !" "Không thể dùng nước!" Dương Tiểu Xuân gấp đến sắp oà .
Hoắc Lâm khiêng thùng nước hai bước lao đến đống rơm rạ xung quanh, rầm một tiếng, cát sông ẩm ướt đào lên ào ạt đổ xuống, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy. Tia lửa cuối cùng biến thành ngọn khói xanh lượn lờ bay lên, cát sông chảy khỏi đống rơm rạ, chỉ ướt một ít thóc ở xung quanh, bộ sân đập lúa bảo vệ an .
Hoắc Lâm đống rơm rạ cao đến hơn nửa , toe toét ,'Anh , em từng rôi mà, dùng cát dập lửa"
Chàng trai lao đám cháy khói lửa nhấn chìm, cũng biến thành khuôn mặt nhem nhuốc. Vừa mở miệng, cả khuôn mặt chỉ răng và tròng mắt là trắng một mảnh.
Dương Tiểu Xuân bật ,'Cảm ơn , cứu em thêm một nữa ."
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, hệt như những tinh tú bầu trời.
Nụ Hoắc Lâm nhớ mãi đến . Sau khi nhận bằng nghiệp gia nhập quân đội, khi xuất ngũ chuyển ngành, nhớ đến đôi mắt lấp lánh mà thấy đầu tiên dập lửa, quyết định tham gia đội phòng cháy chữa cháy.
Trong mắt thiếu niên bước từ thôn nhỏ, gì nở mày nở mặt và đáng tin cậy hơn việc ăn cơm nhà nước.
Hoắc Lâm rời khỏi đơn vị cũng tích góp chút tiền, trở về thôn thăm Dương Tiểu Xuân. Về đến thôn, phát hiện, Dương Tiểu Xuân gả , học xong cấp ba thì gả thành phố, cả con .
Nhà họ Dương cậy việc cô kết hôn nên cũng chuyển , bảo là gả cho một tài xế xe tải, ở nhà một vợ nội trợ thời gian, Dương Tiểu Xuân trong thôn ghen tị c.h.ế.t . Người trong thôn đều , cô là "đắng ngọt ", may mắn cuối cùng cũng đến .
Hoắc Lâm ôm trong n.g.ự.c quyển sách tuyển tập các vấn đề của vật lý mua từ Bắc Kinh, quyển sách mà cô gái từng tò mò khi sách nóng trực trong tay, hệt như ngọn lửa mà điên cuồng thiêu đốt .
Món quà của Hoắc Lâm gửi , lời khi trở về, kể từ đó mà cất sâu nơi đáy tim.
Khi nữa gặp mặt, là một khi ngoài nhiệm vụ.
Hoắc Lâm địa chỉ thông báo, tim khỏi run lên: Đó là nhà của Dương Tiểu Xuân!
Khi Hoắc Lâm về thôn hỏi thăm, Dương Tiểu Xuân hiện đang ở , nhưng từng đến cửa chào hỏi dù chỉ một , chỉ là thỉnh thoảng sẽ chú ý đến. Dẫu , cũng nợ cô một mạng, vẫn luôn tìm cách báo đáp.
Xe cứu hỏa lao đến bên , khói đen bốc từ một ngôi nhà cao tầng, thể thấp thoáng thấy ánh lửa. Hoạn hoạn ở nhà cao tầng đặc biệt khó giải cứu, Hoắc Lâm và đội trưởng lao về phía , tiếng , tiếng hét chói tai và tiếng cầu cứu từ trong đám cháy vọng đến, kéo theo cả tâm trạng của .
Quần chúng gần đó đều đang sơ tán, đầu tiên phát hiện trong đá cháy là chông Dương Tiểu Xuân. Người đàn ông sợ hãi tóm chặt lấy một đội viên cứu hỏa, cướp lấy mặt nạ bảo hộ chạy ngoài.
Đội trưởng đội cứu hỏa nghiêm giọng hỏi,'Bên trong còn ai ?”
Chồng Dương Tiểu Xuân dường như dọa đến ngu , chỉ đứt khản tiếng mà la lên,"Đưa ! Đưa ngoài! đóng thuế nuôi các , các nhất định cứu !"
Anh la hét sợ hãi như phát điên tiêu hao sức lực của , đội cứu hỏa thể đưa .
Bên quản lý tài sản của khu nhà cũng xem như tròn phận sự, khi đội cứu hỏa đến lập tức thông báo ở đây bao nhiêu hộ dân, ước chừng bao nhiêu đang mắc kẹt. Dương Tiểu Xuân quen với bên quản lý tài sản, mỗi khi cuối tuần con gái học tiểu học trở về, thời gian buổi chiều sẽ đưa con gái chơi, theo lý thuyết trong nhà hẳn sẽ còn ai khác.