Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-07-31 08:52:25
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
... ...
Tống Thao ngẩng đầu khuôn mặt mắt giống hệt nàng.
Nàng hỏi khẽ:
“Ngươi hối hận ?”
Người khẽ lắc đầu, mỉm :
“Ta hối hận.”
Nàng nhẹ giọng :
“Đào lý tạ xuân phong, tây phi hựu phục đông...
Hôm đó, khi rút lá xăm , một giọng vang lên trong đầu ...
Rằng Di ca là một vị thần nhập thế, mang theo mệnh của mà đến.
Còn , vì sự ràng buộc với , sẽ cuốn một kiếp nạn.
Ta thấy chính đóng đinh trong quan tài, thấy cha ruột – Ngô Dung – vì cứu mà liều đ.â.m đầu quan tài c.h.ế.t thảm.
Mẹ ruột thì vì quá tuyệt vọng mà tự vẫn, còn Linh Xảo biến thành một nữ điên chuyên đào mộ ngoài đồng hoang...
Ta kêu trời trời thấu, gọi đất đất chẳng , chôn sống suốt hơn trăm năm.
Di ca đến nhân gian, là vì sứ mệnh của một vị thần.
Hắn vốn định sẵn cái chết, c.h.ế.t thì trở thần vị, quên .
Đối với , nhân thế chỉ là một giấc mộng.
với , chuyện xảy , quá tàn nhẫn, quá đáng sợ.
Ta thể nào chấp nhận nổi.
Cho nên quyết định từ bỏ , đổi lấy vận mệnh cho bản và những yêu quý.”
Tống Thao lặng lẽ nàng, chậm rãi :
“ khi chôn sống trăm năm, ngươi phi thăng thành tiên, bất tử.”
Người phụ nữ lắc đầu, mỉm :
“Còn ngươi giờ đây là thần tiên bất tử ...
Thế ngươi từng hối hận ?
Nếu thể từ đầu, ngươi chọn giống như ?”
Một Tống Thao trở thành thần tiên.
Một Tống Thao vẫn là phàm trần.
Hai ở hai bên bờ phận, lặng lẽ .
Tống Thao hiểu rõ:
Một phàm nhân dù kết cục, vẫn thể thoát khỏi vòng xoáy của đời sống.
Không thể giác ngộ, càng thể thoát ly.
Nàng ngắm gương mặt quen thuộc , nghiêm túc đáp:
“Ta từng hối hận.
nếu , vẫn sẽ chọn Di ca.”
Người phụ nữ nàng thật lâu, chậm rãi :
“Không, ngươi sẽ .”
Tống Thao thẳng mắt nàng:
“Ta sẽ.”
Người :
“Ngươi và vốn là cùng một .
Cuối cùng cũng sẽ đưa cùng một lựa chọn.
Di ca kiếp tổn thương .
Trong Thủy Nguyệt Kính ngươi cũng tay g.i.ế.c .
Vì lợi ích bản , chúng đều từng buông tay.”
Tống Thao siết môi, chân mày nhíu :
“Di ca trong Thủy Nguyệt Kính, bao giờ là thật.
Hắn chỉ là một ảo ảnh.”
Người mỉm , giọng nhẹ như gió:
“Tống Thao ...
Di ca xưa nay đều chỉ là một ảo ảnh.
Và ngươi rõ điều đó.”
Nụ nhạt nơi khóe môi nàng khiến Tống Thao cảm thấy tức giận khó tả.
Nàng lạnh giọng:
“Ta ngươi.
Dù là Tống Thao phi thăng thành tiên, chỉ là một phàm nhân ngày , sẽ vì bảo bản mà hi sinh khác.
Dù trong Thủy Nguyệt Kính, tay g.i.ế.c ảo ảnh của Di ca, nhưng nghĩa rằng nếu , sẽ buông tay.”
Ta vẫn sẽ chọn Di ca.
Dù cái kết, cũng sẽ nhận cha nuôi là huyện lệnh.
Ta sẽ rời xa họ từ sớm, để nảy sinh tình cảm.
Như Ngô Dung mới thể sống an .
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta sẽ cứu Linh Xảo, để nàng hủy hoại.
Ta sẽ để mặc nhà họ Quách tác oai tác quái, để một vô tội như Hoàng Tiểu Thủ xử trảm.
Dù Chiêm ca chết, cũng sẽ là vợ cưới của , và sẽ dốc lực tìm Hàn đại nhân, đòi công bằng cho .”
Tống Thao từng chữ rõ ràng, giọng tràn đầy kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-182.html.]
Thế nhưng phụ nữ khung cửa sổ gập cả , đến rưng rưng:
“Tống Thao, ngươi chịu tin chứ?
Ngươi hiện tại là một thần tiên, còn dục vọng, còn tâm tư.
thì khác...
Ta chính là ngươi.
Ta vẫn luôn sống trong lòng ngươi.
Ích kỷ, yếu đuối... là mặt mà ngươi ai thấy.
Câu chuyện ngươi thấy , thực là lựa chọn mà ngươi trong tiềm thức đưa .
Chỉ là ngươi thừa nhận mà thôi.”
... ...
Khi mở mắt , vẻ mặt Tống Thao vẫn còn đờ đẫn.
Trước mắt là cảnh địa phủ mênh mông, Hoàng Tuyền lòng đất.
Cung điện của Đế quân Phong Đô sừng sững nguy nga, nhưng trong điện mờ tối, ánh sáng lờ mờ, lạnh vô biên.
Trước mặt Tống Thao, một bóng .
1.
Đó là Đế quân — mày mắt lạnh lùng, đang chăm chú nàng chớp.
Tống Thao vẫn tỉnh táo trận “hồi quang phản chiếu”, thấy , liền mấp máy môi, khẽ gọi một tiếng:
“Di ca.”
Giọng nàng thì thầm, nhẹ và mềm, mang theo vẻ mơ hồ bối rối.
Thần sắc nàng từ ngây dại dần trở nên dịu dàng và mong manh.
Người con gái lạnh lùng, sống khép kín như Tống Thao, từ khi phi thăng thành thần, lẽ từng yếu đuối như lúc .
Mà vị thần tối cao ở địa phủ , khi bốn mắt giao với nàng, trong ánh mắt dường như băng giá đang tan chảy.
Hắn ngay bên cạnh nàng, từ tốn vươn một bàn tay .
Bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng đặt lên má nàng.
Ánh mắt vị thần chan chứa thương xót, xen lẫn một tia dịu dàng khó thành lời.
Hắn khẽ : “Ta đây.”
Di ca.
Ta đây.
Sau ngàn năm xa cách, vị thần cai quản cõi âm cuối cùng cũng thừa nhận phận của .
Hắn nàng chớp mắt.
Còn Tống Thao thì sững sờ, chăm chú khuôn mặt quen thuộc xa lạ .
Mày của Di ca rậm rạp, ánh mắt sắc sảo như .
Mày của Đế quân cũng rậm, nhưng dài hơn đôi chút, như dãy núi mờ xa.
Di ca gương mặt góc cạnh, ánh mắt lơ đễnh bất cần, luôn mang theo vẻ ngang tàng phóng khoáng.
Còn Đế quân thì vẻ mặt lạnh lẽo, nét mày đường nét càng thêm nghiêm nghị, dung mạo tuấn mỹ đến cực độ, mang khí chất thiêng liêng, khiến dám khinh nhờn.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng phận vị thần mắt quá đỗi tôn quý, khiến chỉ thể ngước thành kính.
Tống Thao dần dần tỉnh táo .
Nàng cụp mắt, hàng mi khẽ run, đến khi cất tiếng nữa, giọng điệu bình lặng như nước:
“Đế quân.”
Bàn tay của thần khựng một chút, từ từ thu về.
Sau một lúc yên lặng, Tống Thao hỏi về tình hình mắt.
Khi cây đàn Thiên Chiểu Đế quân phá hủy, nàng lập tức nhớ lúc tự hủy đan điền, quả thực cảm giác trời đất đảo điên, thần điện cũng sụp đổ trong chớp mắt.
Nàng nhớ đến Trương Nhuận Trạch.
Bèn hỏi Đế quân Phong Đô: “Trương Nhuận Trạch... còn ở đó ?”
Đế quân mặt biểu cảm, giọng nhàn nhạt: “Còn.”
“Ở ?”
“Tiệm mai táng.”
“Còn sống chứ?”
“Còn sống.”
“Ta thăm .”
Tống Thao , liền định dậy.
Không ngờ, bàn tay Đế quân đặt lên cánh tay nàng.
Hắn :
“Ngươi tổn thương căn nguyên, hãy ở đây dưỡng thương cho lành .”
Lời Đế quân ai dám cãi .