Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-07-31 08:52:52
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thao cũng ngoại lệ, đối mặt với vị cấp cao nhất của , chỉ đành ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”

nàng suy nghĩ giây lát, dậy nữa: 

“Ta về Hoàng Tuyền chi cảnh tĩnh dưỡng, tránh quấy rầy Đế quân.”

 

“Không

Ta còn vài chuyện hỏi ngươi.”

 

“Ngài cứ hỏi bây giờ .”

 

Tống Thao vị cấp của , ánh mắt trong trẻo sáng ngời.

Khi đối diện ánh mắt , Đế quân thoáng trầm mặc.

 

Hắn dường như khẽ thở dài: 

“Ngươi về Hoàng Tuyền chi cảnh thì cứ về

Mọi chuyện đợi dưỡng thương xong tính.”

 

Tống Thao về Hoàng Tuyền chi cảnh.

Thật , trong lòng nàng chút khó hiểu.

 

Theo lý mà , nàng ôm quyết tâm chết, tự tổn hại thể, lẽ thương thế cực kỳ nghiêm trọng.

Thế nhưng vết thương thật sự quá nặng.

 

Cái gọi là “tổn thương căn nguyên” mà Đế quân , nàng cảm nhận .

Chỉ nghỉ ngơi một chút ở Hoàng Tuyền, thứ liền trở bình thường như cũ.

Vết thương lành , việc đầu tiên nàng về bẩm báo với Đế quân.

 

 

Tống Thao nghĩ rằng, Đế quân sẽ hỏi nàng về chuyện Thân Chu và Cao Thiên Nguyên.

Khi cây đàn Thiên Chiểu vỡ nát, cả Thân Chu và nữ thần Amaterasu đều biến mất tung tích.

Hiện giờ, truy tìm tung tích bọn họ là việc vô cùng quan trọng.

 

Tống Thao đang nghiêm túc suy nghĩ, nào ngờ Đế quân đề cập đến điều đó, bất ngờ mở miệng hỏi nàng:

“Tiền trong thẻ đủ tiêu ?”

 

Tống Thao sững giây lát, đáp: 

“Đủ dùng ạ.”

 

“Nếu đủ dùng thì vòng tay nên mua cái hơn một chút.”

 

Vị thần vận áo bào tím , giọng hờ hững, nhưng khẩu khí nghiêm túc.

Tống Thao nhớ chuyện từng nhắc đến việc mua vòng tay trong buổi họp cuối năm.

 

Nàng chút chắc chắn:

“Vòng tay hơn một triệu ?”

 

“Không .”

 

... Bạch Vô Thường bảo phung phí, tiêu xài lãng phí.”

 

“Đừng để ý đến .”

 

“Lần mắng một trận, sửa .”

 

“Đổi trở .”

 

“Như

Huynh ở tuyến đầu việc vất vả, hưởng thụ xa hoa, thật sự với .”

 

“Đừng so với , cả địa phủ chỉ là ngốc.”

 

“.....”

 

Tống Thao thực sự hiểu nổi Đế quân đang nghĩ gì.

Nàng tiếp tục chủ đề đó nữa, mà hỏi tiếp: 

“Vậy... chuyện Thân Chu ?”

 

Không ngờ Đế quân khẽ mỉm , giọng điệu hòa nhã: 

“Đám tiểu nhảy nhót, ngươi cần để tâm.”

 

Tống Thao bỏ sót sự khinh thường ẩn trong lời lẽ hòa nhã .

 

Trước đó, Thôi phán quan cùng những khác từng tỏ chẳng mấy coi trọng sự tồn tại của Thủy Nguyệt Kính, thể xem là quá khinh địch.

lời thốt từ miệng Đế quân, Tống Thao hiểu rõ đó là sự khinh miệt thật sự của một vị thượng cổ thần minh dành cho những thằng hề nhảy nhót trò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-183.html.]

 

Thực lực của Đế quân, quả nhiên thể xem thường.

Tống Thao yên lòng.

 

Sau đó, nàng rời khỏi đại điện của Đại Đế Phong Đô, tiếp tục lo liệu việc của .

Việc đầu tiên nàng , là tìm đến Hắc Bạch Vô Thường.

 

Tàn hồn của Chung Ly Hoa hiện đang ở Hoàng Tuyền chi cảnh, yếu ớt đến mức gần như sắp tan biến.

Mà chiếc chuông dẫn hồn của Tống Thao thì vẫn còn trong tay Thân Chu.

, nàng nhờ Hắc Bạch Vô Thường địa phủ một chuyến, giúp cố định hồn phách cho Chung Ly Hoa .

 

Lại dựng một bộ khung hồn thiên – hồn địa.

Việc đối với Hắc Bạch Vô Thường chẳng khác nào một ca phẫu thuật, giống như cấy một quả tim nhân tạo cho bệnh nhân mắc bệnh tim đang hấp hối để duy trì sự sống.

 

Sau đó, Tống Thao đến tiệm mai táng tìm Trương Nhuận Trạch.

ở tiệm. 

Cậu Tiểu Điềm Điềm dưỡng trong bàn gương.

 

Tiểu Điềm Điềm suýt nữa thể vỡ nát, hồn phi phách tán.

Nếu nó tận tâm chăm sóc, đặt Trương Nhuận Trạch gương bảo hộ, e rằng thể cầm cự nổi.

 

Nó đầy xúc động kể với Tống Thao, hôm đó Đế quân chỉ bằng một chưởng phá hủy Thiên Chiểu Cầm, cứu bọn họ thoát ngoài.

Tiểu Điềm Điềm

“Lúc các đưa , thể đều gần như tan rã, đặc biệt là cô đó Tống Thao, tay thật ác, tự chặt đứt tiên thể của , mềm nhũn như vỏ bánh chẻo, đầu còn gập cả gót chân.”

 

“Cái gì?! 

Lan tỷ nhi nhà thương nặng đến ?!”

 

Trên vai Tống Thao, chuột tinh Kim Nguyên Bảo nhảy dựng lên, kêu ầm lên tiên: 

 

“Không thể nào! 

Lan tỷ nhi lúc ở Hoàng Tuyền chi cảnh vẫn khỏe mạnh cơ mà, như chuyện gì!”

 

Tiểu Điềm Điềm lườm nó một cái: 

“Chứ còn gì nữa! 

Lúc đó Đế quân dùng thần lực vá cơ thể cho cô , nếu ngươi nghĩ còn gặp Tống Thao !”

 

Tống Thao kinh ngạc: 

“Đế quân chữa thể cho ?”

 

“Chứ

Lão nhân gia đúng là cổ thần, đỉnh thật đấy! 

Thân thể cô lúc đó rách rưới như vỏ bánh , nhân bên trong còn nát bét , thế mà ngài nghịch thiên cải mệnh, dùng thần lực khôi phục xương thịt, dựng cô từ đầu tới chân!”

 

“Tống Thao, lúc đó cô thấy , cảnh tượng kinh thiên động địa! 

Trời ơi, Đế quân đúng là thần tượng của …”

 

Tiểu Điềm Điềm đang chìm đắm trong cơn kích động, còn hết câu thì Kim Nguyên Bảo khịt mũi: 

“Thần tượng cái gì, đó là ba ngươi!

Còn ngươi là Lan tỷ nhi nhà đấy.”

 

“Kim Nguyên Bảo, im ngay! 

Không bậy!” 

Tống Thao nhíu mày quát khẽ.

 

Kim Nguyên Bảo lập tức câm miệng, nhưng mặt chuột vẫn tỏ rõ vẻ phục.

 

Thế nhưng Tiểu Điềm Điềm – kẻ thường nó chọc tức đến phát điên – đôi co, chỉ tự hào hứng với Tống Thao: 

“Mẹ, , Tống Thao, lúc Đế quân bế cô , cảm động phát luôn! 

Tống Thao, cuối cùng cô cũng khổ tận cam lai !”

 

“Ý gì ?”

 

“Còn gì nữa! 

Đế quân vì tìm tung tích của cô nên mới đích đến tận nơi. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ngài cô trong lòng, quan tâm cô, thích cô đó!”

 

Tiểu Điềm Điềm càng càng hăng, giọng mỗi lúc một lớn.

Tống Thao nữa nhíu mày: 

 

“Đừng bậy nữa, im miệng.”

 

Thần sắc nàng lúc rõ ràng vui, vẻ mặt lạnh lùng, khiến Tiểu Điềm Điềm cũng giống như Kim Nguyên Bảo, ngoan ngoãn ngậm miệng dám thêm câu nào.

 

Loading...