Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-07-31 09:00:24
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Nhuận Trạch dùng hai tay nâng khuôn mặt Tống Thao lên, cong mắt , nước mắt rưng rưng:

 

“Tuy giữ cô , nhưng cô cũng mà…

Lần khi tiễn Liên Khương , vì chấp niệm quá sâu mà gây đại họa.

Hai chữ ‘buông tay’, là cô của dạy một .

Còn , là cô dạy thứ hai.

học , cô giáo Tống, phần thưởng gì khác ?”

 

Tống Thao mỉm :

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Ngươi phần thưởng gì nào?”

 

“Nếu thì cô đều sẽ cho chứ?”

 

“Ừ, sẽ cho hết.”

 

Trước cửa tiệm tang lễ rực ánh đèn neon, Tống Thao và Trương Nhuận Trạch lặng lẽ .

Trong đôi mắt long lanh ánh nước của Tống Thao, thấy bóng dáng chính .

 

Rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vị thần đang thuộc về trong khoảnh khắc .

Hàng mi cụp xuống, đôi tay run rẩy, bờ môi chỉ khẽ chạm nhẹ, nhưng là khoảnh khắc ngưng đọng cả thời gian.

Thế , vị thần khẽ nhón chân, nhưng cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán .

 

Tống Thao dịu dàng :

 

“Trương Nhuận Trạch, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi, bình an đến cuối đời, ngươi sẽ bao giờ cô đơn.

Ta hứa đấy.”

 

Lời chúc của thần linh, một nữa sẽ ứng nghiệm lên một con trần thế.

Trong mắt Tống Thao cũng một nữa nở nụ an yên.

 

“Ta

Đừng với Kim Nguyên Bảo nhé, sợ con chuột điên đòi đầu thai cùng, đòi ăn một đoạn ruột của nữa.”

 

Trương Nhuận Trạch buông tay

Cậu ánh đèn neon chớp tắt, bóng cao gầy kéo dài nền đất.

 

Trước khi Tống Thao khuất hẳn ở cuối con phố, đột nhiên gọi:

“Hôm cô dẫn thế giới ma quỷ mở mang tầm mắt chỉ để đỡ đòn cô thôi chứ?”

 

Tống Thao đầu , mái tóc dài xoăn nhẹ gió thổi tung, váy dài như dải mây lướt qua phố vắng, ánh lên ánh đèn mờ, như ánh trăng len lỏi.

Nàng khẽ:

 

“Ngươi đoán xem?”

 

đoán.

Cho dù đúng là để đỡ đòn thì cũng cam lòng.”

 

Tống Thao :

“Trương Nhuận Trạch, đưa ngươi đó, là vì ngươi là phúc tinh của .”

 

Nói xong câu cuối, nàng xoay bước , biến mất nơi góc phố.

Trương Nhuận Trạch lặng theo phương hướng thật lâu, khẽ mỉm .

 

2.

Tống Thao nhớ rõ, hôm khi Thân Chu biến mất, nàng theo Đế Quân trở về Phong Đô.

Trong Đại điện của Phong Đô Đế Quân, nàng nhắc đến chuyện của Chung Ly Hoa.

 

Chung Ly Hoa chịu đầu thai, nàng thuộc về thế giới .

 

Vô Thường khó khăn lắm mới giúp nàng tụ thiên hồn địa hồn, mà đến cuối cùng, nàng cần nữa.

Nàng để mặc cho bản hoang cảnh Hoàng Tuyền ăn mòn.

Người tự cứu thì thể cứu, đạo lý dùng hồn ma cũng thật bất lực.

 

Vì chuyện , Tống Thao tìm Phong Đô Đế Quân.

Đế Quân trông vẻ tâm trạng , nhưng lời lạnh lùng vô tình:

 

“Không thuộc về thế giới , thì hãy tiêu vong.

Kẻ thích nghi mới sinh tồn, đó cũng là thuận theo thiên đạo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-190.html.]

 

Tống Thao thở dài một tiếng:

“Nàng là bạn của Liên Khương.

Nếu Liên Khương đưa Dị Yêu Sách, thể đưa nàng cùng ?”

 

“Không thể.”

Đế Quân từ chối.

 

Tống Thao nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia bức bối:

“Ta , thể .”

 

“Ồ? Sao ngươi ?”

 

Trong đáy mắt Đế Quân dường như lớp băng giá khẽ tan, ánh lên một nét mỏng.

 

Tống Thao :

“Người là Cổ Thần, ngay cả Chúc Long cũng thể triệu hồi, còn chuyện gì mà nữa?”

 

Đế Quân lắc đầu:

“Tống Thao, lợi hại như ngươi tưởng.

Trên thế gian vẫn những việc, cũng nổi.”

 

“Ví dụ?”

 

“Ví dụ như giỏi bày tỏ lòng .

Từ khi đời đến nay hơn vạn năm, vẫn luôn đơn độc.

Có những lời, thật sự mở miệng thế nào.”

 

Đế Quân rời mắt khỏi nàng, giọng càng lúc càng thấp, nhưng ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Dưới ánh , Tống Thao ngẩn chốc lát, khẽ bật .

 

Kỳ thực, nàng nhận , thái độ của Đế Quân với dần đổi.

Suốt mấy trăm năm , nàng hiếm khi gặp ngài.

gặp, cũng chỉ khách khí gật đầu chào một tiếng “Đế Quân”, giữ đúng bổn phận, tôn kính lễ nghi.

 

Từ lâu về , nàng buộc bản coi Phong Đô Đế Quân và Di Ca là hai khác .

Bởi ánh mắt nàng từng vượt giới hạn, thậm chí liếc quá một cái.

 

Đế Quân vốn cũng chẳng đa tình. 

Hành tung của luôn bí hiểm, dẫu về cần nhập thế thường xuyên như , nhưng ở Minh phủ cũng khó mà gặp .

Mãi , Tống Thao mới , khi ở nhân gian, cũng chẳng hiện diện ở Minh phủ, đa phần thời gian đều ở Nam Hải.

 

Tương truyền rằng đáy Quy Khư nơi Nam Hải, một vị Cổ Thần Chân Chính thật sự cư ngụ.

Những Cổ Thần đời , dù là Đế Quân Chúc Long, đều thường vị triệu gọi, sai khiến.

Nói cách hiện đại thì Đại Boss Phong Đô Đế Quân, bên vẫn còn “sếp lớn” quản lý.

 

Vị “sếp lớn” từng rời khỏi Quy Khư, cũng cấm những Cổ Thần hình đồ sộ như Chúc Long hiện nơi nhân thế.

Thế nên, Cổ Thần tuyệt diệt, mà là đang sống trong thế giới riêng đáy Quy Khư.

 

Vậy thái độ của Đế Quân với Tống Thao, rốt cuộc bắt đầu đổi từ khi nào?

 

Có lẽ là từ khi rảnh rỗi hơn, bắt đầu xuất hiện nhiều hơn ở Minh phủ, đôi khi còn đến cả Hoàng Tuyền chi cảnh.

Hắn đến tìm Vô Thường Chủ, cũng chẳng tới đám Quỷ hồn ma xung quanh.

Hắn chỉ lặng lẽ nơi bờ Hoàng Tuyền, đôi mắt thâm sâu mà trầm tĩnh, về phía xa xăm.

 

Thỉnh thoảng, bóng dáng khiến Tống Thao ngơ ngẩn, nàng bất giác nhớ đến Chiêm Thế Nam.

Dáng vẻ như trăng như sương , giống như Đại công tử nhà họ Tô — Tô Miễn, từng ngày ngày trông đợi bên bờ Hoàng Tuyền năm xưa.

 

Tô Miễn ngày , chờ đợi, về xa xăm, trong lòng chỉ nhớ mãi một con gái tên là Tiểu Liễu.

Vậy thì khi Đế Quân về phía xa, trong lòng đang nghĩ đến ai?

 

Lúc , Tống Thao tuyệt đối tự phụ tới mức cho rằng đến Hoàng Tuyền là vì .

Đế Quân việc, xưa nay cần rõ lý do cho ai.

Cũng chẳng ai dám tùy tiện suy đoán lòng .

 

Vì thế, khi thấy hai , đến thứ ba, Tống Thao liền xoay rời , rời khỏi Hoàng Tuyền chi cảnh.

Từ đó, một thời gian dài nàng Minh phủ nữa.

 

 

Loading...