Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-07-31 09:02:18
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong hàng vạn năm dài đằng đẵng, từng đau như , cứ như hồn phách xé rách thành từng mảnh.
Ta uống rượu ở Nam Hải Quy Hư nhiều , vẫn thể giải nỗi đau nơi lồng ngực.
Giọt lệ , đến nay vẫn ở ngay tim .
Ta vĩnh viễn sẽ lấy nó nữa, bởi vì cảm nhận sự đau đớn mà nàng từng trải qua.
Với hành động tự hành hạ như thế, Bàn Cổ thị chỉ lắc đầu: A Di, con hà tất thế?
Tống Thao, từng mong cảm động nàng, việc , cũng chẳng để cảm động chính .
Ta chỉ là... còn ngoài điều đó, còn thể gì nữa.
Ta chẳng dám đến gần nàng thêm nào, cũng như trong vô ở Quy Hư, gặp nàng trong mộng, nhưng chỉ đợi đến lúc bóng dáng nàng khuất xa, mới dám một câu:
Lan tỷ nhi, là Di ca đây, yêu nàng.
Lan tỷ nhi, nhớ tất cả, hiện giờ thật sự bên nàng, nhưng nàng cần nữa, ?
Tống Thao, chỉ nàng từng dám nghĩ rằng, chúng còn thể ở bên .
Kể từ lúc nàng đánh mất chuông dẫn hồn trong Thủy Nguyệt Kính, suýt nữa thoát , liền đặt một đạo Truy Quang lên nàng, để bất cứ lúc nào cũng nàng ở .
Bàn Cổ thị với , loại giám sát như thế nữ nhân sẽ thích.
Ta sợ nàng chán ghét , nên cuối cùng thôi.
Tới tận bây giờ mỗi khi hồi tưởng , vẫn thấy đó là một quyết định khiến vô cùng hối hận.
Nàng tự hủy bản trong Thiên Trạch Cầm, xác tiên cốt tan thành một đống bùn nhão.
Ta nghịch thiên phản đạo, gắng gượng tái tạo tiên thể cho nàng.
Về , Bàn Cổ thị tức giận, quất ba roi.
Roi của Người lợi hại, là một trong ít những thứ đời thể tổn thương đến Cổ Thần.
, Người nương tay, dùng lực.
Quả nhiên, Người chỉ nhẹ giọng với đó:
Đánh ba roi là để cho trời đất trông thấy.
A Di, con là Thần của Trật Tự, nếu ngay cả bản con cũng thể tuân giữ luật trời, để trời phạt, thì ai còn thể cứu con đây?
Tống Thao, thực sự từng nghĩ, rằng còn cơ hội ở bên nàng.
Cho đến khi trông thấy, một đàn ông phàm trần, dám chắn mặt nàng, cam tâm tình nguyện c.h.ế.t nàng, lúc , bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ta sợ nàng sẽ yêu .
Tình yêu nơi thế gian muôn vàn hình dạng, nàng cũng giống như cô gái tên Liên Khương đến từ Ấn Đô – một khi yêu, sẽ chẳng màng hậu quả.
Nàng quá để tâm đến phận Quỷ Tiên, thể bất tử của .
vì chính , mà giành lấy một cơ hội.
Vì thế, khi sóng gió đều lắng , hỏi nàng một câu:
Nàng còn bằng lòng, cùng ở bên nữa ?
Chỉ mong nàng hiểu tất cả tâm ý của .
Ta vốn giỏi ăn , càng mở lời thế nào.
Hàng vạn năm cô độc và gian khổ khiến quen với việc giữ mặt cảm xúc, đem hai chữ “thờ ơ” khắc sẵn lên khuôn mặt .
Tống Thao, nỗi nhớ nàng kéo dài quá lâu, tình yêu dành cho nàng khắc tận xương, chôn sâu nơi đáy lòng.
4.
Vị thần chẳng giỏi bày tỏ tình yêu qua lời , vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa tất thảy nỗi đau và giày vò, dùng một cách khác để cho Tống Thao : yêu nàng nhường nào.
Trong lòng bàn tay , là một viên xúc xắc hồng đậu cũ kỹ, nhuốm màu năm tháng.
Hắn với nàng:
“Linh Lung xúc xắc an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.
Viên tặng nàng.
Tống Thao, nàng còn nhận lấy ?
Lan tỷ nhi, nàng còn nhận Di ca của nàng ?”
Tống Thao thấy.
Nàng mặt Đế Quân, nét mặt ngơ ngẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-193.html.]
Nàng đưa tay , khẽ nhặt viên hồng đậu xúc xắc lên:
“A Di ca.”
“Ta đây.”
“Di ca.”
“Ta đây.”
“Di ca.”
“Ta đây.”
Tống Thao gọi ba tiếng, Đế Quân cũng đáp ba .
Nàng ngẩng đầu lên, qua làn nước mắt mơ hồ, trông thấy khuôn mặt , khuôn mặt in sâu tâm khảm nàng suốt nghìn năm qua.
Là trai tuổi trẻ ngông nghênh, mày kiếm mắt sáng, tên gọi Trảm A Di, đang nhướng mày đắc ý với nàng.
Là vị bổ đầu tuấn trầm tên Bùi Tống, đang cưng chiều nàng, khóe môi khẽ nhếch.
Là công tử nhà quan Phương Di, là danh y thiện tâm Kiều Ngọc An, là thích khách Vệ Huyền.
Cuối cùng, tất cả những phận đều gom , biến thành một gương mặt giống hệt .
Chính là vị Thần của U Minh giới.
Đế Quân.
Tống Thao khẽ nhắm mắt, mỉm :
“Di ca, .
Ta chờ .
chuyện quá muộn.
Chàng vẫn là , còn chẳng còn là nữa.
Chúng thể về như xưa.”
Tâm ma sinh, bản tâm loạn.
Ta còn là ai nữa.
Quả đúng như nàng , ngay cả con hiện đại, vẫn còn bao căn bệnh thể trị dứt.
Huống chi là thần tiên?
Thần tiên cũng đau, mà căn bệnh khó chữa nhất, chính là tâm ma.
Sự đáng sợ của tâm ma ở chỗ: một khi nó thực sự nuốt lấy, thì kẻ nuốt đó vẫn là “chính ”.
Ai thần tiên thì mãi mãi tỉnh táo?
Nếu thế, cõi đời còn cái gọi là “đọa tiên”?
Đối với thần linh mà , tự độ chính , còn khó hơn vạn độ hóa chúng sinh.
Đế Quân của Phong Đô hiểu rõ tâm ma là thứ gì.
Hắn khẽ cau mày, với Tống Thao:
“Muốn tận diệt tâm ma, nàng xuống trần luân hồi, cho đến khi gột sạch bản tâm, mới thể phi thăng nữa.”
“Vâng, Vô Thường Chủ cũng .”
Tống Thao khẽ , như mang theo chút chua xót:
“Cho nên sắp Luân Hồi Bàn .
Trước khi , chỉ mong còn vướng bận, thu xếp chuyện cho sạch sẽ.
Chàng thể giúp đưa Chung Ly Hoa đến chỗ Liên Khương ?”
Đối với một vài thiện niệm trong lòng nàng, Đế Quân thực sự thể hiểu nổi.
Chẳng hạn như, nàng từng vì phàm nhân tên Tô Miễn đợi ở bờ Hoàng Tuyền mà dùng linh lực độ hồn, để ăn mòn bởi uế khí nơi đó.
Lại như, nàng đưa hồn phách của A Vũ – c.h.ế.t trong Thủy Nguyệt Kính trở về, tìm cách an trí thích hợp, còn tự tay hóa độ cô nhập Luân Hồi Bàn, chỉ để hóa giải oán khí, thậm chí mượn xác Lý Thuần Quân để dẫn độ.
Đối với Đế Quân mà , vạn vật đều định , mỗi một linh hồn, cũng mệnh vận riêng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thuận theo thiên đạo, mới là lẽ thường mà thần linh nên hiểu rõ.