Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-07-31 09:02:48
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
khi Tống Thao , , bản thể từ chối.
Hắn :
“Cửu Lê Hồ là dị bảo thượng cổ, bên trong ẩn chứa sức mạnh của thiên địa, tuyệt đối thể tùy tiện .
Ngay cả cũng thể mở .
sẽ giao linh hồn của công chúa Chung Ly cho Ninh Tĩnh.
Thời Ngũ Đế, Ninh Tĩnh từng một bước khỏi Quy Khư.
Khi , Mộ Dung là đồ thu nhận tại nhân gian, lấy tên là Nguyên Kha, giữa họ từng duyên thầy trò."
Thế gian , nếu còn vị thần nào pháp lực cường đại đến mức thể mở Cửu Lê Hồ, ngoài Bàn Cổ Ninh Tĩnh thì Đế quân cũng chẳng nghĩ là ai khác.
Bàn Cổ là tổ của trời đất vạn vật, Thái Nguyên Ngọc Nữ sinh từ khe đá thấm m.á.u ngay khi trời đất mới hình thành, cùng kết thành vợ chồng với Bàn Cổ, trở thành khởi nguyên của âm dương.
Đông Vương Công, Tây Vương Mẫu, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thần Tiêu Cửu Thần Đại Đế, tất cả đều là con của họ.
Thế nhưng, thực đứa con đầu tiên mà Bàn Cổ và Thái Nguyên Ngọc Nữ sinh chính là Thiên Hoàng.
Sách sử ghi rằng, Thiên Hoàng – vị quân chủ tối cao – tất thảy mười ba , xưng là Thiên Linh, chính là phát minh Thiên can Địa chi, định tiết khí của năm tháng bốn mùa.
cũng sách rằng, khi Thiên Hoàng kế vị Bàn Cổ trị thế, hiện tại nhân gian, chỉ còn mười hai.
Tất cả cổ thần trong Quy Khư đều , em thứ mười ba của Thiên Hoàng tên là Ninh Tĩnh, thời kỳ đó, chỉ là một quả trứng nở.
Thiên Hoàng rồng đầu , trị thế suốt một vạn tám nghìn năm.
Còn Ninh Tĩnh thì chờ suốt một vạn tám nghìn năm đáy Quy Khư.
Bởi thể nở .
Người dân nước Bàn Cổ ở Nam Hải, đời đời mang họ Bàn Cổ, chỉ để canh giữ mộ của Bàn Cổ, mà còn để bảo vệ con gái của Bàn Cổ đang ngủ say đáy Quy Khư.
Khi Ninh Tĩnh chào đời, phụ thần Bàn Cổ còn nữa.
Mười hai em của Người cũng đều còn.
Thế gian , cổ thần thể xưng là Bàn Cổ thì chỉ còn mỗi .
Bàn Cổ Ninh Tĩnh ở đáy Quỷ Hư, nơi đó là chốn mà Tống Thao từng đặt chân đến.
Nàng cơ duyên diện kiến vị cổ thần .
Vì thế, nàng cúi đầu lời cảm tạ Đế quân.
Trước khi nhập thế, Tống Thao mong thể còn vướng bận điều gì.
Mà việc Đế quân tỏ rõ tâm ý lúc , hiển nhiên là đúng thời điểm.
Bởi nàng thể cho câu trả lời mà mong .
Nàng với Đế quân:
“Sau khi nhập thế, sẽ trở thành như thế nào, cũng chẳng rõ sẽ trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi mới thể gột rửa lòng .
Biết trong quá trình , sẽ nhận , so với thần tiên, thích hơn.
Nếu thì sẽ nữa.
Đế quân, xin đừng cố chấp vì .
Dù là Di ca, cũng thể cho đáp án nào, vì dám chắc lòng sẽ đổi .
Dù ngày trở về, lẽ cũng chẳng còn là của hiện tại nữa.
Tương lai , ngay cả thần linh cũng đoán .
Dù là thần, chỉ thuận theo lòng .”
Tống Thao thành khẩn bày tỏ suy nghĩ của .
Đế quân từ trong đôi mắt đen sâu thẳm của nàng, dường như chợt hiểu điều gì.
Hắn khẽ mỉm , :
“Được, hãy chính .”
Có lẽ, trở thành thần linh, ngay từ đầu vốn là lựa chọn của nàng.
Bị chôn sống hơn trăm năm mới phi thăng thành quỷ tiên, cũng chẳng là điều nàng mong .
Trong hàng ngàn năm đằng đẵng , mỗi một bước của nàng, đều là chấp nhận và buông bỏ.
Bởi đó là cuộc đời của quỷ tiên Tống Thao.
Chứ của nàng.
Tống Thao, từ đầu đến cuối, vốn chỉ là một cô gái mười bảy tuổi, c.h.ế.t trong oan khuất.
Con đường năm xưa nàng , chỉ duy nhất một lối.
Oán hận tiêu tan, là bởi nàng từng lựa chọn nào khác.
giờ đây, nàng sống là chính , bắt đầu từ đầu.
Tống Thao vô cùng cảm kích sự thấu hiểu và buông tay của Đế quân.
Nàng vị thần linh mắt, bước đến, ôm lấy .
Nàng trong vòng tay : “Di ca, cảm ơn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-194.html.]
Đế quân ôn hòa, một chút cảm xúc lộ nơi mày mắt, chỉ lặng lẽ cúi đầu nàng, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc nàng.
Giọng của khẽ như gió:
“Sau khi nhập thế, điều đầu tiên nàng là gì?”
Tống Thao rúc trong lòng , cảm nhận sự dịu dàng :
“Có lẽ hoa cỏ cây cối, lớn lên nơi hoang dã, mỗi ngày tắm nắng, phơi mưa, chẳng nghĩ ngợi điều gì.
Bởi khi mới trong quan tài, từng là một khúc gỗ .”
“Thật , nấm cũng tệ.”
“Hửm?”
“Ngày xưa, từng nấm một .”
“Có hái ăn mất ?”
“Không , vì độc.”
Tống Thao: “.....”
5.
Một năm khi Tống Thao nhập thế, nhân gian vẫn như xưa.
Bạch Vô Thường vẫn miệt mài hành trình công ăn lương.
Sau vụ phong bao lì xì, sinh bất mãn với Tần Quảng Vương, dự định xin trong công ty của ông để "trị sếp".
Hắc Vô Thường vẫn lười biếng ở phòng cờ b.ạ.c đánh mạt chược.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thôi phán quan nhận thêm hai công việc trong các cơ quan nhà nước, bận túi bụi cả ngày.
Quán ăn của Mã Diện ăn phát đạt, khiến Ngưu Đầu đỏ mắt vì ghen tỵ.
Dạ Du Thần theo Thành Hoàng học nghề, cùng mở một tiệm sữa quy mô .
... ...
Ban đêm, thành phố đèn đuốc sáng trưng.
Ở góc phố, trong tiệm tang lễ , Tiểu Điềm Điềm đang gõ bàn phím đến bốc khói, mặt mày hớn hở.
Trên quầy, một con chuột tinh đang xụi lơ, ánh mắt mờ mịt trân trân lên trần nhà.
Nó ủ rũ suốt một năm nay .
Bởi vì tin Tống Thao nhập thế, nó là kẻ cùng.
Kim Nguyên Bảo thể chấp nhận sự thật tàn khốc .
Nó từng mò xuống Hoàng Tuyền Chi Cảnh, định tìm Tống Thao chuyển thế Bàn luân hồi.
Ai ngờ, Phong Đô Thành đổi quy định từ lúc nào, cho xem Bàn luân hồi nữa.
Thế là xong!
Nó tìm Tống Thao nữa !
Tâm trạng vô cùng tồi tệ, Kim Nguyên Bảo bèn chui về tiệm tang lễ, bẹp đấy suốt một năm trời.
Mỗi ngày, nó đều choảng với Tiểu Điềm Điềm một trận.
Mỗi Tiểu Điềm Điềm đang say sưa đánh game, nó liền quào quào móng vuốt, xông thẳng tới gào lên:
“Ngươi ồn c.h.ế.t !
Nhức hết cả tai !
Phiền c.h.ế.t !”
Tiểu Điềm Điềm lập tức phản công, chộp lấy bàn phím vung loạn con chuột đang bay giữa trung:
“Thì bịt tai !
Ai bảo ngươi gì!”
“Vô tình vô nghĩa vô sỉ cái Gương !
Mẹ ngươi nhập thế mà cô còn ở đây chơi game!
Mau tìm xem cô đang ở !”
“ bảo là tìm mà!
Tín hiệu nhiễu, hiểu ! Đồ chuột ngu!”
“Tìm hả?
Ông mày sẽ cho ngươi thế nào là lễ độ!”