Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 195 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-07-31 09:03:46
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dạo , buôn bán tang lễ ngày càng ế ẩm.
Trương Nhuận Trạch cũng bó tay hết cách.
Bên ngoài đồn ầm lên, ông chủ tiệm đầu óc vấn đề, còn nuôi chuột thú cưng.
Trương Nhuận Trạch ngoài cửa, qua tấm kính thấy cảnh hỗn chiến bên trong.
Một chuột một gương, đánh túi bụi phân thắng bại.
Chợt, nhớ lời Tống Thao từng :
“Ngươi sẽ bao giờ cô độc, hứa đấy.”
Khóe miệng Trương Nhuận Trạch giật giật hai kẻ đang phát điên trong tiệm, thở dài như mất hết hy vọng.
Cái cuộc đời ... bao giờ mới điểm dừng đây.
6.
[Hậu ký: Quy Khư thần]
Tại đáy vực Nam Hải, nơi nước từ tám phương chín cõi quy tụ, một vùng đất linh thiêng.
Khác hẳn với cảnh tiên diễm lệ nơi Dao Trì, các cổ thần sống tại đây ai nấy đều mộc mạc.
Có thậm chí vẫn giữ nguyên hình dạng nửa nửa thú thuở hoang sơ.
Đứng đầu trong , chính là Thần Chung Sơn – Chúc Long, một tồn tại to lớn gì sánh .
Quy Khư, thực sự là một nơi kỳ diệu.
Nó hỗn độn như thuở sơ khai của trời đất, rộng vô biên vô tận.
Ngẩng đầu thể thấy thiên hà chảy ngang, mặt trời treo lơ lửng giữa trung.
Dưới chân núi hoang, một cụm nhà tranh giữa vườn hoa chim hót, phong cảnh tuyệt .
Đó chính là nơi sinh sống của các cổ thần, cỏ non mơn mởn, linh khí mờ ảo.
Tại đây, vị thần quyền uy bậc nhất, ai khác chính là Bàn Cổ Ninh Tĩnh.
Ninh Tĩnh dung mạo chuẩn mực thần tiên, tóc dài như thác đổ, làn da trắng nhợt, ánh mắt nhẹ như sương mù, thần sắc lơ đãng, tựa như hình vô định, chạm là tan.
Đôi mắt nàng m.ô.n.g lung như màn nước, lúc nào cũng khẽ rung.
Ở đây, các cổ thần tôn xưng nàng là “Tĩnh cô”.
Không nghi ngờ gì nữa, nàng là bậc trưởng bối lớn tuổi nhất.
thực , Ninh Tĩnh là một vị thần khó chiều và thù dai.
Hôm đó, Đế quân Phong Đô đến nơi , mang theo linh hồn công chúa Chung Ly trao cho nàng.
Ninh Tĩnh rõ mục đích, nhiều, chỉ lặng lẽ thu hồi hồn phách .
Vài ngày , nàng tính toán thời khắc, đưa linh hồn công chúa Chung Ly Dị Yêu Sách.
Lúc , Quy Khư chìm trong đêm tối, thiên hà vắt ngang trời như dải ngọc ánh bạc.
Ninh Tĩnh chỉ khẽ vung tay, luồng hồn phách nhỏ bé lập tức biến mất.
Dưới bầu trời đầy , nàng bước thảm cỏ xanh, tựa Chúc Long, xuống bên nó.
Chúc Long lên tiếng:
“Dị Yêu Sách đối với ngươi, chẳng dễ mở lắm ?”
“ thế.” – Ninh Tĩnh mỉm tươi rói.
Chúc Long khó hiểu:
“Vậy tại thả Nguyên Kha ?”
“Trẻ lời thì thả gì?” – Ninh Tĩnh hừ lạnh.
“Yêu Thần lúc nhờ trông chừng nó, bảo là thành thần tiên, liền để nó nhập thế phi thăng.
Thế mà đến thời khắc cuối cùng, vì một tiểu cô nương nó thích, tự ý hồn tiêu phách tán.
Ta bảo nó về Quy Khư, nó chịu, cứ đòi Dị Yêu Sách, thì thành cho nó, cứ ở trong đó mà đợi.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Là ngươi gạt nó, rằng nếu Quy Khư thì vĩnh viễn thể , nên nó mới chọn Dị Yêu Sách.”
“Phải, còn thêm, Dị Yêu Sách cũng thể ngoài .
Vậy mà nó vẫn thà đó để đợi tiểu cô nương , cũng đến Quy Khư ở cạnh – một bà già cô đơn!
Hơn nữa, lúc đó nó còn chẳng chắc Liên Khương !
Con lớn chẳng nữa, thì coi như c.h.ế.t !
Ta chẳng thèm mở nữa! Khoá !
Chúc mừng! Chúc phúc!”
“Vậy ngươi định khi nào thả họ ?”
“Hai đứa ngốc , thả gì?
Ta sắp xếp cho chúng con đường : Nguyên Kha ở Quy Khư thành thần, hai ngàn năm Liên Khương thành sứ mệnh, thoát xác thành tiên.
Kết cục mỹ như ! Thế mà chỉ vì câu đùa của , cả hai đều chọn đường khác!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-195-het.html.]
“Thì bởi vì ngươi gạt họ mà.
Đứng trong cuộc họ tương lai.”
“Hừ, gì mà gạt, chỉ đùa thôi!”
“Ngươi đùa cũng lớn đấy.
xét từ góc độ khác, họ cũng coi như vượt qua thử thách tình yêu.”
“Tình yêu gì chứ?
Rõ ràng là mê vì yêu! Nhắc tới là bực.
A Di cũng nhập thế !
Ta thật chẳng hiểu nổi, Tống Thao nhập thế là để hóa giải tâm ma, cũng trở cơ mà, cô mới đặt chân lên Bàn luân hồi, nối gót theo !
Mấy vạn năm khổ đau còn đủ chắc!”
Thần linh nhập thế, sẽ tội nghiệt bám , nhận lấy nghiệp báo, sinh mệnh thật sự, mỗi kiếp đều là một đau khổ cùng cực.
Những khổ nạn mà Đế quân trải qua, ai hiểu rõ hơn Bàn Cổ Ninh Tĩnh.
Ngày xưa, Hậu Thổ từng dùng hóa đạo, để gột rửa sát khí.
Còn Đế quân, suốt mấy vạn năm nhập thế, chẳng khác nào liên tục tà khí xé xác.
Vì vạn vật mà chịu khổ, vì chúng sinh mà nhận đau, tất cả những điều đó, Ninh Tĩnh đều .
Cũng chính vì thế, nàng chẳng hiểu nổi, Tống Thao nhập thế, cứ chờ nàng là , cần gì theo nàng bước trần thế?
Chúc Long thì hiểu rõ:
“Mỗi A Di nhập thế, đều vì vạn vật.
, là vì chính bản .
Hắn từng vì chúng sinh mà chịu khổ, nhưng từng vì yêu mà điều gì.
Tâm ma của Tống Thao là do mà thành, thể khoanh tay ?
Hắn nhất định theo nàng, nàng chịu hết đau đớn, bảo vệ nàng an yên suốt cả đời.
Nếu Tống Thao , e rằng chúng chẳng còn gặp A Di nữa.
Lại ít một bạn cũ .”
Chúc Long cụp cái đầu to tướng, thở dài:
“Tình yêu là nỗi khổ ngọt ngào, khiến thể quên.
Thật , từ lâu lâu đây cũng từng yêu một cô gái... ”
Ninh Tĩnh dòng thiên hà mênh mông, khóe miệng co giật:
“Dừng!
Câu chuyện ngươi kể cả vạn !”
“Hồi đó, Xi Vưu đánh Hoàng Đế, thiên nữ Bá là con gái Hoàng Đế.
Nàng từng sống ở Chung Sơn, mỗi ngày đều thể thấy nàng...”
“Ta mấy chuyện cũ kỹ ! Đừng kể!”
“Cho kể một nữa thôi, chỉ một !”
“Không !”
“Làm ơn mà, Ninh Tĩnh ~~”
“Ta ngay từ đầu , con đường cứu rỗi, là về với bản tâm.”
Ngân hà lấp lánh, cỏ cây sinh động, nhân gian muôn vẻ.
... ...
Trong đêm khuya nơi thành thị, nhà cao tầng mọc lên san sát.
Giữa thời khắc , một vị phán quan vẫn đang thức đêm thêm, chầm chậm ghi chép từng nét bút Nhật ký ở Minh Phủ:
Vô Thường Tống Thao – mất năm thứ ba niên hiệu Chí Đạo, nhập thế năm Quý Mão thế kỷ 21, tiếp tục bước luân hồi.
Nguyên nhân nhập thế – hóa giải tâm ma.
Thần Nông Di Nhi, cổ thần thượng cổ, chưởng quản U Minh, nhập thế năm Quý Mão thế kỷ 21, luân hồi thứ năm trăm.
Nguyên nhân nhập thế – Vô Thường Tống Thao.
Ghi chú: Hai cây nấm.
(Hết)