Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-06-26 18:16:54
Lượt xem: 321
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Liễu, ngọc bội vỡ như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng tim .
Sau khi trở về phủ, Tô Miễn lập tức tra hỏi tất cả .
La thị rõ cớ sự, chỉ thành thật trả lời:
Năm xưa đúng là định cưới Tiểu Liễu, nhưng nàng mất tích, giờ vất vả lắm mới trở về, còn trở thành câm nữa.
Pháp thuật của Tần Cơ thật sự vô dụng đến ?
Chỉ một miếng ngọc bội vỡ mà thể khiến hồi tưởng chuyện?
Ngọc Nhụy lòng tro tàn, nàng hiểu: Tần Cơ vô dụng.
Mà là nàng bao giờ để tâm.
Tần Cơ Tiểu Liễu từ chối, đang ở bờ vực phát điên.
Vậy thì cùng điên luôn .
Tần Cơ bật the thé, từ trong chum thò nửa , đầu còn cắm bông hoa đỏ rực, đến rợn .
Ả thích nhất là cảnh con sụp đổ.
Trong phủ Tô gia, một màn bi kịch chính thức bắt đầu.
Ngọc Nhụy run rẩy, Tô Miễn thì mất trí.
Hắn túm lấy nàng từ đất lên, chẳng buồn nể nang nàng đang mang thai, ánh mắt đầy độc ác, rút kiếm đặt lên cổ nàng:
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám cả gan trêu đùa ?!”
Năm xưa Tiểu Liễu mất tích, nghi ngờ Ngọc Nhụy, cũng từng hoài nghi thứ tà ma quỷ mị.
Một sống sờ sờ, một đêm liền biến mất, ai tìm cũng thấy, Tô Miễn thể cam lòng?
Hắn hận nhất chính là lừa gạt.
Vậy mà một kẻ yêu tà xỏ mũi dắt , còn cùng nàng thành , sinh con.
Tô Miễn bật như điên, vung kiếm lên, thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t Ngọc Nhụy.
La thị quỳ sụp, ôm lấy chân , gào :
“Không đại gia, Ngọc Nhụy nó sai thì sai thật, nhưng nó đang mang thai đứa con của !
Người thể g.i.ế.c nó!”
Tất cả hầu trong phủ đều quỳ rạp đất, ai dám nửa lời.
La thị vẫn nức nở van xin, nhưng Tô Miễn lạnh lùng đá văng :
“Đợi đó, kế tiếp chính là ngươi.”
Ngọc Nhụy chết.
vì sợ hãi và kinh hoàng, nàng đau bụng dữ dội, chuyển .
Tô Miễn váy nàng loang máu, ánh mắt độc ác thoáng một tia lạnh lùng cay nghiệt:
“Để xem yêu nghiệt ngươi sinh thứ gì?”
Sinh thứ gì ư?
Tất nhiên là một đứa trẻ.
Thật đáng tiếc...
Bọn nha , từng chậu nước đỏ m.á.u bưng , đứa trẻ chào đời chỉ vài tiếng, lập tức lặng thinh. Đứa bé c.h.ế.t yểu.
Bà đỡ và nha đều lui ngoài.
Trong phòng, chỉ còn một Ngọc Nhụy.
Nàng sinh xong, cơ thể cực kỳ suy kiệt, gương mặt trắng bệch như giấy.
Tần Cơ từ trong chum bò , đầu cài một đóa hoa đỏ rực yêu mị, thần sắc đầy thỏa mãn.
Nàng thu lấy một linh hồn trẻ thơ.
Ngọc Nhụy hấp hối, nàng , lòng bỗng dưng trào lên một nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Nàng cố gắng chống đỡ, thể run rẩy như lá trong gió, lắp bắp :
“Ta còn nợ ngươi nữa... giữa và ngươi dứt .”
Tần Cơ vươn bàn tay khô héo kinh , đặt lên cổ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-38.html.]
“Kẻ giả thiện, linh hồn của ngươi chẳng hứng thú nên sẽ nuốt.
nó thuộc về , thì cần ... hủy diệt nó.”
“Không! Không!
Ta chỉ trao cho ngươi mười năm tuổi thọ và đứa con thôi!
Chúng thanh toán mà!”
“Ha ha ha... Từ khoảnh khắc ngươi đặt bút ký tên lên nắp chum , tất cả những gì thuộc về ngươi là của .
Ngươi ngu ngốc đến đáng thương.
Những thứ đó bao giờ là ‘chỗ mặc cả’ của ngươi.”
Mười năm tuổi thọ? Hai mươi năm tuổi thọ?
Tất cả chỉ là... trò đùa tiêu khiển của Tần Cơ.
Hàng hóa thì gì tư cách điều kiện?
Ngọc Nhụy chết.
Nàng dốc hết sức lực, run rẩy nắm lấy tay Tần Cơ, lắc đầu lóc:
“Đừng g.i.ế.c ... Ngươi vẫn cần giao dịch, đúng ?
Ta sẽ gọi đến, sẽ sẵn lòng chuộc mạng cho !”
Bà sẽ bằng lòng! Nhất định sẽ!
Mẹ là thương nàng nhất cơ mà.
Tần Cơ tỏ chán ghét.
Trên gương mặt quỷ dị , đầu hiện lên vẻ... ghê tởm.
“Lại thêm một linh hồn đáng khinh.
Ta , chỉ chân thiện.
Các ngươi trong mắt , chẳng còn chút giá trị nào nữa, là thứ cần xóa bỏ.”
Ngay khoảnh khắc đó, Tần Cơ siết c.h.ặ.t t.a.y , móng tay sắc nhọn như dao, đ.â.m thẳng cổ Ngọc Nhụy.
Máu phụt như suối.
Ngọc Nhụy trợn to hai mắt.
nàng thật sự sắp c.h.ế.t .
Người , khi chết, ký ức đời sẽ ùa về như một cuốn phim chậm.
Ngọc Nhụy bỗng nhớ lúc bé.
Trong ngôi nhà ở hẻm Đá, đang đút nho cho nàng ăn.
Nàng no , liếc mắt thấy Tiểu Liễu bên cạnh, bèn nảy ý: “Phần còn để dành cho Tiểu Liễu .”
Rồi ngẩng đầu, ánh mắt cong cong, mỉm Tiểu Liễu.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Khi chơi xích đu cùng Xuân Hạnh, nàng vui như chuông bạc.
Chơi mệt , liền vẫy tay gọi:
“Liễu nhi, đây, tỷ đẩy cho.”
Tiểu Liễu mừng rỡ, khờ khạo, chạy vòng quanh nàng như con chim non nhỏ.
Chỉ cần một câu dịu dàng, một chút ngọt ngào, Tiểu Liễu vui sướng ôm lấy nàng, ngẩng mặt rạng rỡ:
“Tỷ tỷ với nhất!”
Cô bé Tiểu Liễu ngốc nghếch luôn lời nàng răm rắp.
Giống như cha nàng – lão họ Tào mặt rỗ – cũng luôn lời nàng như thế.
Ngọc Nhụy nhớ thật nhiều, nhiều hình ảnh xưa cũ:
Mẹ và Tiểu Liễu đang muối tương ngoài sân, nàng thì ôm một chiếc túi chườm nước bên.
Trời lạnh cắt da, nàng còn căn dặn :
“Trời rét, đừng kéo tai Tiểu Liễu, sẽ nó bỏng lạnh đó.”
Ký ức năm xưa, dịu dàng như sương mai, ấm áp như nắng xuân.
Tất cả chuyện, Ngọc Nhụy đều nhớ .
Nàng hối hận.
Nếu sớm thế , nàng đối xử với Tiểu Liễu như thế.
Chỉ tiếc là... Tất cả thể nữa.