Chương 2
Những dòng chữ , như kim châm, đ.â.m trái tim vốn tan nát của .
nhớ năm năm , vì kết hôn mà cắt giảm nhân sự.
Tìm việc khắp nơi đều đạt.
nhờ Triệu Dĩ Thành xem giúp CV, thì luôn : “Không thời gian.”
Nhờ giúp mô phỏng phỏng vấn, luyện tập , mất kiên nhẫn:
“Tâm Ngữ, em thích nhiều mà, đừng ép nữa.”
Kết quả phỏng vấn của t.h.ả.m hại.
Cuối cùng vẫn nhờ quen giới thiệu, mới công ty hiện tại.
Còn bây giờ, ống kính năng lưu loát, xa lạ đến mức tưởng như từng quen .
Điện thoại rung lên mấy .
Suốt bốn mươi tám tiếng bặt vô âm tín, Triệu Dĩ Thành cuối cùng cũng gửi tin nhắn:
【Tâm Ngữ, tối hôm gấp quá.】
【Vấn đề giải quyết xong, ngày mai về.】
【Em đỡ hơn ?】
Thì , việc gấp của xưa nay từng liên quan đến .
Sự quan tâm của , chỉ đến khi lo xong chuyện của Phương Niệm An, mãi đến khi đó mới miễn cưỡng chia cho một chút.
trả lời một chữ nào.
…
Ngày hôm tan , Triệu Dĩ Thành trở về.
Vừa thấy bước , cầm lên một hộp đồ.
“Tâm Ngữ, chuyện đó là đúng, coi như xin em.”
thoáng d.a.o động.
Dù ít , nhưng mỗi cãi , vẫn chịu hạ giọng xin .
nhận lấy, mở thử.
Giây tiếp theo, thẳng tay ném thùng rác.
Sắc mặt Triệu Dĩ Thành trầm xuống:
“Ngô Tâm Ngữ, em cái gì ? Đây là Niệm An đích chọn cho em đó!”
bật lạnh:
“Vậy ? Bộ quên ? Em sốt xong, cổ họng sưng đến mức nước cũng nuốt nổi, ăn mấy thứ ngọt ngấy .”
“Hơn nữa em dị ứng với các loại hạt, lỡ ăn suýt thì nghẹt thở, chính tay đưa em bệnh viện. Mới một tháng thôi, quên ?”
Trong mắt thoáng lóe lên một tia chột , biến mất nhanh.
“Được , là sơ suất. dù đây cũng là tấm lòng, Niệm An tiệm bánh đào nổi tiếng…”
buồn để ý đến , ánh mắt lướt qua , rơi phòng khách.
Trên sofa hai đó.
Là Phương Niệm An, và một bà lão.
Triệu Dĩ Thành lập tức đổi chủ đề:
“Tâm Ngữ, để giới thiệu với em, đây là Niệm An, chủ tịch tập đoàn An Thành, năng lực xuất sắc…”
“Dĩ Thành, đừng .” - Phương Niệm An dậy, cắt lời .
“Em là Tâm Ngữ đúng ? Nghe em thiết kế ?”
Chưa kịp để lên tiếng, Triệu Dĩ Thành pha trò :
“Cô tính là nhà thiết kế , chỉ là trợ lý ở một công ty nhỏ thôi, kiểu việc lặt vặt mà.”
Nụ của , như từng nhát dao, chậm rãi cắt .
Trong mắt , tầm thường đến thế ?
Anh quên mất , ai là giữ cho căn nhà luôn gọn gàng sạch sẽ? ai là chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho ?
Ai vì mà tự nhốt mái nhà chật hẹp , từ bỏ hết đến khác những cơ hội của bản ?
chỉ mím môi, một lời.
Triệu Dĩ Thành chút lúng túng, khẽ ho một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-uc-cu-con-vang-rieng-anh-chi-de-lai-im-lang/chuong-2.html.]
“Tâm Ngữ, là thế … Niệm An đưa cô đến thành phố chơi. Anh là bạn cũ, dù cũng nên tiếp đãi cho đàng hoàng.”
khẽ nhếch môi:
“Tùy .”
Nói xong, đóng sầm cửa phòng ngủ.
thấy tiếng Triệu Dĩ Thành và Phương Niệm An rôm rả ngoài , họ lúc đang bù đắp bảy năm đ.á.n.h mất.
thấy sự kiên nhẫn hiếm hoi của Triệu Dĩ Thành với bà lão, giọng dịu dàng hỏi han sức khỏe bà , giới thiệu các điểm tham quan trong thành phố.
Thậm chí còn bắt chước giọng Tứ Xuyên của bà để đùa vui.
Sự ân cần, chu đáo từng thấy bao giờ.
chợt nhớ đến khi ba mất, lâu.
Khi đó đón bà đến nhà ở vài hôm, nhưng Triệu Dĩ Thành cau mày từ chối:
“Đây là gian riêng của hai chúng , nhà can thiệp quá nhiều.”
“Hơn nữa giỏi ở chung với lớn tuổi.”
Khi , tin.
Giờ nghĩ mới bừng tỉnh, cách đối xử với lớn, mà là đối xử với gia đình của .
Hôm nay là ngày nhiều nhất từ đến nay.
Nhìn tấm ảnh cưới treo tường, nghĩ đến bảy năm qua từng chút một,
nước mắt rơi xuống từng giọt, kìm .
“Cốc cốc cốc…”
Một lúc , Triệu Dĩ Thành gõ cửa:
“Tâm Ngữ! Sáu giờ , nấu cơm chứ?”
Thì , chỉ quen hầu hạ .
như thấy.
“Tâm Ngữ, Niệm An đói , đưa họ ngoài ăn đây.”
Không lâu , tiếng của họ biến mất.
hít sâu, bình cảm xúc, gọi điện cho Chị Văn, nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng.
“Chị Văn, em… em nghĩ kỹ . Em Milan.”
Ở đầu dây bên , chị nhẹ nhõm thở :
“ , như chứ. Cuộc đời của em, vốn dĩ nên tỏa sáng.”
Bảy năm , gần như quên mất.
Rằng từng một mơ ước trở thành nhà thiết kế thời trang hàng đầu.
Những bản vẽ bùng nổ cảm hứng, những vì một mẫu thiết kế mà sửa sửa bao nhiêu , nhưng vì Triệu Dĩ Thành tất cả những thứ đó đều phủ bụi và phai mờ .
thông tin vị trí công việc.
Năm ngày nữa, sẽ thể sống là chính .
…
Những ngày tiếp theo, bận rộn bàn giao công việc.
Triệu Dĩ Thành , còn tâm trí để ý.
Bạn gửi cho một tin nhắn:
【Chồng nhập ?】
Ảnh chụp màn hình cô gửi sang cho thấy rõ, WeChat bảy năm cập nhật của Triệu Dĩ Thành mà liên tục mở livestream.
Địa điểm hot, quán ăn nổi tiếng, check-in chụp ảnh, là những thứ từng khinh thường.
Ngày chúng kết hôn, thậm chí còn đăng nổi một tấm ảnh.
Vậy mà giờ đây mất công che giấu, cố tình chặn .
Anh chỉ gửi vài tin nhắn qua loa, giải thích vì đêm về nhà.
trả lời một dòng nào.
Anh cũng chẳng để tâm.
Trước ngày xuất phát, Chị Văn đặc biệt hẹn ăn.
Vừa đến cửa quán lẩu, hai giọng quen thuộc theo mùi lẩu bay tới.