Chương 3
 
 chuyện  cũng  quan trọng.
 
Dù , đa  những   gặp đều  thể  cùng tần  với .
 
“Có lẽ .”  đáp qua loa, lịch sự chào tạm biệt:
 
“Tạm biệt, Ứng Tuân.”
 
“Ngày mai gặp nhé, bạn cùng bàn.”
 
Khi khóe mắt  cong lên, hóa   là một đôi mắt đào hoa đa tình.
 
   hề rời , chỉ  nguyên đó  , dường như chờ đợi điều gì.
 
 mở khóa cửa, từ tay Hạ Kim An nhận  balô, ngẩng đầu chạm  đôi mắt trong trẻo của ,   ngẩn .
 
Hạ Kim An vẫn im lặng,  hề chen ngang cuộc trò chuyện giữa  và Ứng Tuân và cũng  bỏ  . Như thường lệ,      nhà  mới chịu lên lầu về nhà của .
 
Bề ngoài chẳng  gì khác thường.  với mười mấy năm  thanh mai trúc mã,  chỉ cần một chút là  nhận  sự khác lạ trong đó.
 
Dù chỉ  nhỏ.
 
Thế nên,   đến một giây suy nghĩ,  nắm lấy cổ tay :
 
“Em  ăn trái cây trộn.”
 
Thực  là  dối.    ăn gì cả.
 
Mặc dù đồ ngọt Hạ Kim An  lúc nào cũng ngon cũng hợp khẩu vị  vô cùng.
 
Anh  khựng , ánh mắt dừng nơi đầu ngón tay  đang giữ c.h.ặ.t t.a.y , giọng vẫn ôn hòa như  khi:
 
“Được.”
 
Anh để mặc  kéo  nhà.
 
Trước khi khép cửa,  chỉ kịp gật đầu chào Ứng Tuân một cách thật lịch sự.
 
…
 
Cha   vì công việc nên thường xuyên vắng nhà, trong nhà hầu như chỉ   .
 
Vì , bữa trưa và bữa tối của  thường ăn ở trường. Cuối tuần thì do Hạ Kim An lo,  sẽ trả công cho  bằng cách   cách khác.
 
Ban đầu   chịu nhận, nhưng  luôn  cách bắt   nhận.
 
Sau khi mặt trời lặn, Hạ Kim An hiếm khi đến nhà  một  để  cùng  ở chung một phòng.
 
Anh luôn  để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như , còn nghiêm túc cảnh báo :
 
“Buổi tối đừng tùy tiện ở một  với  khác trong  gian kín. Lỡ đó là   thì ?”
 
 thấy lạ:
 
“Anh là  khác? Hay  chính là  ?”
 
Anh im lặng vài giây, giọng vẫn dịu dàng nhưng vô cùng kiên quyết:
 
“Là  thì cũng  .”
 
…Được thôi. Thật  đối với , chuyện  cũng chẳng  gì quan trọng. Dù , ngoài  ,  vốn dĩ cũng  để bất kỳ  trai nào khác bước  nhà   ban đêm.
 
 gật đầu tỏ vẻ   lọt tai, lúc   mới thả lỏng, nụ  quen thuộc dần nở rộ trong đôi mắt đen láy và dịu dàng.
 
Hạ Kim An  giống những  khác.
 
 luôn  tiêu chuẩn riêng để đánh giá  thứ.
 
Anh là  duy nhất, dù  cùng tần  suy nghĩ với , nhưng  vẫn   cho    đang nghĩ gì.
 
Có lẽ vì bất kể   điều gì,  cũng sẽ kiên nhẫn lắng .
 
Ví dụ như lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-uc-khong-the-danh-cap/chuong-3.html.]
 
Anh đang  trong bếp, đeo găng tay, tách hạt vải. Những múi vải trắng muốt, óng ánh  xếp gọn gàng trong chiếc bát thủy tinh, trong trẻo và  mắt.
 
“Ứng Tuân cho em một cảm giác khác với  .” -  chậm rãi mở lời.
 
“Một cảm giác  kỳ lạ.”
 
Là từ trường ? Hay do hormone? Hoặc là một loại thuốc nào đó?
 
Hạ Kim An dừng tay, suy nghĩ vài giây:
 
“Là kiểu kỳ lạ nào?”
 
 thành thật kể hết những phản ứng bất thường  gặp : tim đập nhanh, nhiệt độ cơ thể tăng cao, trong đầu còn lóe lên những ý nghĩ lạ lùng.
 
Hạ Kim An   gì nữa, chỉ chậm rãi thở dài.
 
Hàng mi của  dày và đen, mảnh dài đến mức bất kỳ cô gái nào cũng  ghen tị.  trong đôi mắt trong trẻo   thoáng hiện chút bất lực.
 
Vì   hiểu ý .
 
Anh cân nhắc từ ngữ  hỏi:
 
“Tiểu Vãn, nếu em định tìm hiểu về Ứng Tuân, thì sẽ dùng những cách hợp pháp chứ?”
 
 thì trầm ngâm:
 
“Sắp tới  kiểm tra sức khỏe, em  nghĩ cách lấy  một mẫu m.á.u của Ứng Tuân.”
 
Hạ Kim An: “…”
 
Anh im lặng, chỉ chia cho  nửa bát vải.
 
 cũng  định  thêm, vì  cũng cần thời gian quan sát mới chứng thực  giả thuyết của .
 
 cầm chiếc nĩa kim loại gắn hình dâu tây, xiên một múi vải  bỏ  miệng. Nước vải tươi mát, ngọt lành lan khắp đầu lưỡi, khiến  híp mắt  đầy thỏa mãn:
 
“Tất nhiên cũng  loại trừ khả năng đây chỉ là trùng hợp… hoặc là em    hấp dẫn thật.”
 
Khách quan mà , Ứng Tuân đúng là một nam sinh khiến   dễ  cảm tình.
 
Cho dù chỉ  0,01% khả năng, thì đó vẫn là khả năng.
 
 là học sinh khối tự nhiên, hiểu  rõ nguyên tắc khi đưa  kết luận   thứ để chứng minh.
 
Động tác của Hạ Kim An khẽ dừng  một thoáng,  đó  cúi mắt xuống.
 
Lúc   mới chắc rằng cảm giác của     hề sai,   phần ngạc nhiên  , thì …  thật sự  vui.
 
Hơn nữa, đây  là  thứ hai trong tối nay dù chỉ là thoáng qua.
 
Vậy nguyên nhân dẫn đến việc   vui là gì?
 
Bởi bình thường, cảm xúc của Hạ Kim An luôn  định như mặt hồ phẳng lặng.
 
   cho  cơ hội hỏi thăm, chỉ cất nốt phần vải  dở  tủ lạnh, giọng êm ái :
 
“Cái  để ngày mai  sẽ   tiếp cho em.”
 
 chớp mắt:
 
“Thế còn trái cây trộn của em ?”
 
“Em vốn   ăn, thì đừng ép .” - Hạ Kim An tháo găng tay, điềm đạm kết luận:
 
“Anh về đây. Ngủ sớm , Tiểu Vãn.”
 
Chúng   quen  mười năm,  nên  dường như nắm rõ tất cả về .
 
 chỉ “ừ” một tiếng,  phủ nhận,  tiện tay xiên múi vải cuối cùng đưa tới  miệng .
 
Hạ Kim An cúi mắt  tay , dường như khựng  hai giây,  cẩn thận cắn lấy phần thịt vải, tránh chạm  chiếc nĩa, cũng tránh chạm  .
 
Chút cảm xúc khác lạ  , trong thoáng chốc  tan biến.