Chương 4
 
  thấy vành tai  thoáng ửng đỏ, cùng động tác  lưng vội vã, liền hài lòng :
 
“Ngủ ngon.”
 
“Ngủ ngon.”
 
Dù   hiểu vì     vui, nhưng cũng   cả.
 
Vì cách  cho  vui,  cũng  rành.
 
…
 
Trời còn  sáng,   thức dậy.
 
Khi mặc xong quần áo, chuẩn  mở cửa,   thoáng chần chừ một chút.
 
  nhanh chóng vặn tay nắm cửa.
 
Không ngoài dự đoán, phía đối diện cũng vang lên tiếng động giống hệt.
 
Ứng Tuân mặc áo thun đen cùng quần short, tóc  rối, mắt còn mờ mờ như  tỉnh ngủ.
 
Thấy ,   khựng :
 
“Chúc Đình Vãn?”
 
Cuộc chạm mặt , một  nữa, vẫn  mang theo chút dấu vết sắp đặt nào.
 
Trước đây   quá nhiều  tình cờ gặp   buổi sáng, nên hôm nay cố tình dậy sớm hơn tận hai tiếng rưỡi để  ngoài.
 
Bốn giờ rưỡi sáng là  thời gian    hợp với lịch sinh hoạt bình thường của Ứng Tuân.
 
Thế mà  vẫn gặp .
 
“Sao em dậy sớm ?” – Anh nhướng mày ngạc nhiên,  đó nửa  nửa trêu:
 
“Lẽ nào học bá đều như thế?”
 
Tất nhiên là  . Dù   ham học đến mấy cũng vẫn cần ngủ đủ giấc,   thể mỗi ngày đều dậy lúc bốn rưỡi sáng?
 
Hôm nay chỉ là ngoài ý .
 
  trả lời, mà hỏi ngược :
 
“Thế còn ? Sao cũng dậy sớm thế?”
 
“Anh  thấy tiếng mèo kêu.” Nhắc đến đây, Ứng Tuân  cau mày.
 
“Anh từng nuôi qua nhiều mèo . Con  kêu   vẻ  thương.”
 
Dừng  một chút,   tiếp:
 
“Anh định xuống tìm thử.”
 
Nhà  ở tầng hai.
 
  hề  thấy tiếng mèo kêu, nhưng    .
 
Tất nhiên, điều  chẳng chứng minh  gì. Có lẽ  ngủ  sâu, hoặc do  đóng cửa sổ,  con mèo  ở gần  hơn.
 
 dù thế nào, vẫn quá gượng ép.
 
Nên kiểu trùng hợp ,  lẽ thật sự đang chịu tác động bởi một yếu tố  tự nhiên nào đó.
 
Điều  chứng thực một phần suy đoán của .    nên   nhà, ngủ bù thêm giấc nữa.
 
 bất kể lý trí  trực giác,  đều  kìm nổi cơn tò mò và khát khao tìm hiểu.
 
Nếu thật sự  một thế lực bí ẩn nào đó thúc đẩy để  và Ứng Tuân liên tục  cơ hội ở riêng với …  thì  thừa nhận, nó  thành công.
 
 im lặng vài giây:
 
“Em  cùng  tìm thử.”
 
“Được thôi.” – Ứng Tuân đáp ngay,  tiện tay lấy  một món từ kệ giày  cửa.
 
Là một chai xịt chống muỗi.
 
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của  cầm lấy chiếc chai màu xanh ngọc, tự nhiên nửa  xuống:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-uc-khong-the-danh-cap/chuong-4.html.]
“Bây giờ muỗi nhiều, đừng để  cắn.”
 
 đang mặc quần dài thuộc đồng phục trường, nhưng do  cao hơn nên ống quần  ngắn, lộ  một đoạn mắt cá chân.
 
Làn sương mỏng từ vòi xịt tỏa , trong ánh đèn mờ  hành lang tạo nên hiệu ứng Tyndall.
 
[Hiệu ứng Tyndall: Một loại hiệu ứng liên quan đến ánh sáng]
 
 cúi mắt  Ứng Tuân, các ngón tay  một  nữa khẽ siết chặt cổ tay .
 
Nhịp tim…  tăng tốc.
 
…
 
Ứng Tuân cất chai xịt muỗi , bật đèn pin điện thoại, thuận miệng dặn dò:
 
“Cầu thang trong khu   dốc,   , em cẩn thận, đừng để ngã.”
 
 bước theo , đầu óc đang tỉnh táo bỗng dưng nhói lên một trận đau.
 
Những ký ức mơ hồ ào ạt kéo về, từng khung hình, từng mảnh vụn… tất cả đều là cùng một .
 
Đó là một  bé.
 
Mỗi   ngoài,  sẽ giúp  xịt thuốc chống muỗi. Nếu   muỗi đốt,  liền lấy  một hũ kem nhỏ màu nhạt, cẩn thận thoa lên nốt đỏ, còn nghiêm túc dặn:
 
“Càng gãi càng ngứa, gãi rách da sẽ để  sẹo…”
 
Chiều tối hôm đó, chúng   công viên ngắm đom đóm. Cậu cầm đèn pin  phía , bảo   chậm .
 
Cậu cao hơn  một chút,  phía , do ngược sáng nên    rõ mặt.
 
Chỉ nhớ đêm  mặt trăng thật , bên sông loang loáng ánh sáng bạc, như lụa như sa. Chúng  thả từng chiếc đèn hoa đăng xuống nước.
 
Cậu bé  bên cạnh , bóng dáng  dần dần… dần dần trùng khớp với Ứng Tuân ngay  mắt,  hề khác biệt.
 
Trong thoáng chốc,  khựng .
 
“Sao thế?” – Ứng Tuân ngoái đầu  .
 
   chăm chú, trong lòng dâng lên một dự cảm kỳ lạ.
 
Khoảnh khắc nhận  cơ thể  mất trọng tâm,  lập tức dừng bước.  nếu  cứ tiếp tục  xuống, liệu   sẽ  hụt chân?
 
Đứng  mặt  là Ứng Tuân,  lẽ  sẽ đỡ , cũng  thể   va .  kết quả cuối cùng  tránh khỏi việc chúng  chạm  .
 
Và khi đó, nhịp tim  sẽ rối loạn,  nhiệt tăng cao, m.á.u trong cơ thể chảy nhanh hơn, dopamine tiết  nhiều hơn… và đầu óc  chắc chắn sẽ trở nên mơ hồ.
 
 sẽ hỏi ,  bé năm đó   là  .
 
Là  ? Thật sự là  ?
 
Những ký ức tuổi thơ của  bỗng trở nên mơ hồ.  sống ở ? Người bạn chơi cùng    là ? Đoạn ký ức  thật sự tồn tại,    quên mất điều gì?
 
   chỉ đưa tay xoa thái dương, khẽ :
 
“Không .”
 
Rồi im lặng bước tiếp xuống cầu thang.
 
“Ứng Tuân.” – Vừa bước  khỏi cầu thang,  hỏi :
 
“Trước đây  từng bắt đom đóm ?”
 
Anh   đầu, giọng nhẹ nhàng:
 
“Hồi nhỏ nhà  ở ngay cạnh bờ sông, chuyện đó   thể  từng ?”
 
“Thế ?” –   hỏi thêm.
 
 ngay giây tiếp theo, Ứng Tuân  , nhướng mày :
 
“Sao , em cũng từng bắt ? Vậy   chúng  từng gặp   đó,  còn nhớ hồi nhỏ từng giúp một bé gái bắt đom đóm nữa cơ.”
 
“Cạch.”
 
Mọi mảnh ghép khớp với   hảo, kín kẽ  chút sơ hở.
 
Ký ức  giống như một viên ngọc trai  vùi lấp  lớp bụi thời gian thật lâu, nay   khẽ khàng hé lộ, nó trắng muốt, trong veo, lấp lánh đến mức khiến bất kỳ ai  ngang cũng  đưa tay chạm .
 
…