Chương 5
 
Ứng Tuân cúi  từ bụi cây thấp, bế lên một chú mèo con  chân  phía   thương.
 
Chắc là mèo hoang, lông rối bết, bẩn tới mức   màu gì, nhưng đôi mắt  trong veo một màu xanh, nó kêu nhẹ, dựa ngoan   Ứng Tuân.
 
Anh ôm nó thật nhẹ như  ghét bỏ, ánh mắt dịu dàng,  thì thầm an ủi.
 
“Phải đưa  bệnh viện”   tiếp: 
 
“Có vẻ dẫm  bẫy, cần bó nẹp.”
 
Giờ  hầu hết phòng khám thú y đều đóng cửa.
 
  tình cờ  một chủ tiệm vẫn mở.
 
Một đoạn ký ức mơ hồ  chợt tràn về đầu .
 
 và một  bé ôm con mèo, vội vã chạy  đường, gõ cửa mấy bệnh viện. Chỉ  một nơi mở cửa, một cô gái trẻ đeo khẩu trang ngạc nhiên  chúng   nhận lấy con mèo. Cậu bé ngẩng đầu  với bác sĩ, tay lấm lem m.á.u mèo. Gió đêm thổi bay lọn tóc  gáy , bóng lưng gầy nhưng thẳng.
 
  ngẩng  Ứng Tuân  mặt.
 
Cứ như một định mệnh  an bài: mái tóc ngắn của   gió thổi rối, chiếc áo phông căng lên khoe dáng  thư sinh, y hệt như trong ký ức  của .
 
Bầu trời sáng dần, ánh hồng ban mai phủ lên tóc , đầu ngón tay , và đôi đồng tử đen láy  ấm áp, dịu .
 
Trái tim  bỗng  ngâm trong một thứ cảm xúc ấm áp, ướt nhòa  lẽ lúc  ánh mắt   Ứng Tuân cũng ướt.
 
 nghĩ: Anh thật .
 
 nghĩ: Mình nhớ   .
 
 nghĩ: Hoá  là như .
 
 nghĩ: Có lẽ  …
 
Tim đập rộn ràng,  thở gấp, đêm hè chờ bình minh, kề vai bên  ai mà chẳng nao lòng,  ? Như  tiếng thì thầm của thần linh bên tai.
 
  lùi  một bước, quyết liệt tách   khỏi cảm giác ấm áp đó.
 
 nghĩ: Kẻ ăn trộm, kẻ lừa đảo, lố bịch, hoang đường.
 
 nghĩ: Dù  thứ gì đó đang quậy phá, cũng nên chừa chỗ cho lý trí.
 
Ứng Tuân  , như  hỏi một câu  lời.
 
 khẽ cúi mắt, giọng  bình tĩnh:
 
“ đưa   điện thoại.”
 
“Hả?”  ngạc nhiên.
 
“  chủ phòng khám  giờ  vẫn mở.” -  thao tác nhanh, rút miếng giấy nhớ và bút trong túi,  một dãy   đưa cho :
 
“Anh mang mèo đến đó .”
 
“Em   cùng ?” Ứng Tuân  vẻ  bất ngờ.
 
“ còn việc.” -     do dự :
 
“ sẽ tới thăm nó .”
 
Có lẽ suy nghĩ của   điều khiển. Nghe thì dường như  thể tin , nhưng  đời còn bao điều con   thể giải thích ,  lẽ  tồn tại một lực lượng ở chiều  gian cao hơn.
 
Giữa sự tin tưởng  phần kiên quyết , khiến một cơn giận trào lên trong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-uc-khong-the-danh-cap/chuong-5.html.]
 
…
 
 bắt đầu lục tìm trong tủ sách.
 
Tủ sách của  vốn  sắp xếp gọn gàng, nên  nhanh  tìm  thứ  : một cuốn album, một chiếc đèn hoa đăng  mẫu, và một cuốn sổ ghi chép.
 
Trong album, mỗi trang đều  ghi chú thời gian và địa điểm. Mùa hè chín năm ,  một bức ảnh  chụp cùng đom đóm.
 
Trong ảnh,  ngây ngô nâng chiếc lọ thủy tinh trong tay, ngước  những đốm sáng lập lòe khắp bầu trời, đôi mắt long lanh rực sáng.
 
Bức ảnh  hề   thứ hai, nhưng theo trực giác,  dừng  vài giây, lật mặt .
 
Quả nhiên, dán ở đó là một mảnh giấy ố vàng.
 
【Đèn hoa đăng bán hết ,    sẽ  một chiếc cho Tiểu Vãn.】
 
Thuở nhỏ, chúng  tin   truyền thuyết về ước nguyện. Thế nên, Hạ Kim An  cẩn thận  mảnh giấy , bỏ  trong chiếc lọ mà chúng  từng dùng để chuẩn  bắt đom đóm.
 
 rốt cuộc, chúng  chẳng bắt  con nào.
 
Bởi loài sinh vật  quá mong manh. Chúng  ngầm hiểu với , cứ để miệng lọ mở, chỉ lặng lẽ ngắm , chờ những đốm sáng nhỏ bé  tan  đêm tối.
 
Ước nguyện của Hạ Kim An thì  từng cần đến tiên nữ đom đóm nào để thành hiện thực.
 
Vì  nhanh,   tự tay  cho  một chiếc đèn hoa đăng.
 
Ngày cùng  thả nó xuống sông, trời mưa lất phất, ngọn nến bên trong chập chờn nhưng vẫn  tắt.
 
Khi dòng sông chảy đến cuối, chúng  nhặt nó lên,    thành mẫu vật, đặt ở tầng  cùng của bàn học.
 
Mọi chuyện  qua, đều để  dấu vết.
 
Cho dù ký ức, cảm xúc, nhận thức của     đổi, thì chiếc đèn hoa đăng , mảnh giấy … sẽ  biến mất.
 
 sẽ nhớ rằng   nỗ lực lưu giữ quá khứ, bởi chứng cứ thì sẽ  lừa .
 
Đó là bức ảnh  chụp cho , là mảnh giấy   cho , là câu  từng :
 
“Ước nguyện của , dành cho Tiểu Vãn.”
 
  thói quen ghi chép sổ sách, nên tất cả hóa đơn, biên lai đều  phân loại cẩn thận, tập hợp thành một quyển sổ.
 
 lật tới một tờ hóa đơn bệnh viện thú y.
 
Thời gian: tám năm .
 
Chữ   đó thanh tú, quen thuộc.
 
Tên: Hạ Kim An.
 
Mọi thứ sáng tỏ. Ký ức dần hồi phục.
 
Chính  là   tìm thấy con mèo  thương, đưa nó tới bệnh viện, trả  bộ viện phí, tiêu hết  tiền tiêu vặt của .
 
 cúi mắt  nét chữ non nớt , cảm giác như đang  từ  cao, lạnh lùng phán xét chính bản    mặt.
 
Từ nhỏ,   là một đứa trẻ thiếu sự đồng cảm. Chỉ  IQ vượt trội so với bạn bè cùng lứa, còn cha  chỉ dùng  thời gian ít ỏi bên  chỉ để dạy kiến thức và khai mở tri thức.
 
 thích quan sát,  sách và học hỏi.
 
Với ,  mẫu mực về cách đối nhân xử thế và phẩm hạnh đều là từ Hạ Kim An.
 
Anh dịu dàng, ấm áp, công bằng và nhân hậu;  yêu thương và chăm sóc những sinh vật nhỏ bé một cách tự nhiên;  khiêm nhường và tử tế với bạn bè cùng trang lứa;  tôn kính và lễ phép với  lớn và tất cả đều xuất phát từ trong tim,  giả tạo.