Chương 7
 
  hết   cân nhắc một việc khác, là   nên   giả thuyết của  với    .
 
   với Hạ Kim An vì tuyệt đối tin tưởng và vì hiểu . Còn với Ứng Tuân thì   chắc chắn.
 
Hiện tại  thể  cố tình tạo nên một  khí mập mờ giữa chúng , nhưng    đó   ý  thật sự   cũng đang  ảnh hưởng.
 
“Con mèo nhỏ thế nào ?”  hỏi.
 
“Đã băng bó xong,  nghiêm trọng lắm, nhưng   vẫn  chờ một thời gian.” Anh  nhịn  mà mỉm : 
 
“Tạm thời   tiện chăm nó, nên  gửi tạm chỗ khác.”
 
Ngừng một lát,  : “Bác sĩ bảo phí khám trừ  thẻ của em,  sẽ chuyển  cho em .”
 
   lâu hơn một chút.
 
Lúc , Ứng Tuân  vẻ thật hơn so với  khi,  như chộp  một góc nhỏ   lớp filter bí ẩn  che phủ.
 
Cán cân d.a.o động bắt đầu nghiêng nhẹ về một phía.
 
Cuối cùng, khi    cầm điện thoại để so sánh đồ dùng nuôi mèo,  liền gọi tên :
 
“Ứng Tuân.”
 
“Ừ?” Anh đang chăm chú so sánh nhãn hiệu. “Đợi nó khỏi là  bế về nhà, em  thể đến nhà  chơi  thăm nó luôn.”
 
“Từ  đến nay   bao giờ  cảm giác  một lực vô danh nào đó điều khiển ?” -  hỏi tiếp: 
 
“Ví dụ như   từng tự hỏi vì     đánh thức lúc bốn giờ rưỡi sáng bởi tiếng mèo con yếu ớt?”
 
Hành động của  bỗng dừng . Anh ngẩng  , như chốc lát lạc  trạng thái mơ hồ: “Ý… em là ?”
 
“Em  cảm thấy chúng  liên tục gặp ,  nhốt trong  gian kín  thể lý giải chỉ bằng chữ ‘duyên’ ?”   bình tĩnh  tiếp:
 
“Anh thành bạn cùng bàn với em,  nhặt cây dù em đánh rơi, khi   thuê nhà thì chủ cũ nhà cạnh em  đột ngột quyết định  nước ngoài giống như một chương trình truyền hình  dàn dựng sẵn, chúng  là con rối  cài  cảm xúc.”
 
Anh  , ánh mắt trở nên phức tạp.
 
Một lúc   hỏi: “Cũng  thể tất cả chỉ là trùng hợp thôi chứ?”
 
 vẽ mấy đường loạn  tờ nháp: “Em hỏi , nếu  cho là trùng hợp,    từng thấy những phản ứng sinh lý kì lạ và  kiểm soát  ?”
 
Cơ thể   còn thả lỏng nữa, đường viền hàm căng lên như đang nén một cảm xúc: “Đình Vãn,  thể đó chỉ vì  thích em.”
 
“Anh thích em.”
 
 chợt  ngỡ ,  đó chợt nhận ,  lẽ   một mảnh sự thật mà   thấy và cũng  thể đó là điều  cố tình né tránh.
 
“Vậy đánh cược ?”  bật :
 
“Tuần  em sẽ đến ĐH Y tham gia tập huấn thi đấu môn Toán, em cá  sẽ vì các sự kiện bất ngờ  mà cũng đến đó thậm chí  thể ở ngay tầng  hoặc  em.”
 
Ứng Tuân hỏi: “Tiền cược là gì?” mang vẻ khiêu khích. 
 
“Nếu em thua, em sẽ  hẹn hò với  chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-uc-khong-the-danh-cap/chuong-7.html.]
 
 vẫn bình thản: “Được, nhưng nếu  thua thì em  mẫu máu, mẫu lông, và mẫu dịch thể của .”
 
Biểu cảm của  thoáng trống rỗng trong chốc lát.
 
Lâu   mới lấy  vẻ bình thường: “Được.”
 
…
 
   ăn chiếc muffin vani mong mỏi cùng ly cà phê với lớp kem mặn rắc vụn Oreo.
 
Thạch vải   xong, những hạt trong suốt óng ánh bắt mắt;  quyết định đem hết sang ĐH Y với hy vọng ký túc xá bên đó  tủ lạnh.
 
Ngoài , Hạ Kim An còn  cho  đủ thứ đồ ngọt dễ mang theo và khó hỏng.
 
Từ nhỏ đến lớn  luôn như    ,  dặn dò  đủ điều, như một  cha già lo lắng khi con gái  đầu  xa.
 
Máy ảnh chụp lấy liền  mua  tới,  lia máy chụp những món ngọt và góc nghiêng đang nấu ăn của Hạ Kim An,  dùng bút   ngày giờ, địa điểm lên mặt .
 
Gần đây  trở thành  ghi chép điên cuồng;   cũng chụp ảnh, tiện tay ghi chú thời gian, địa điểm và sự kiện.
 
Lý do  đơn giản: Trên nền ký ức đang dần mờ nhạt,   lưu giữ càng nhiều chứng cứ càng .
 
Thực tế là, cho tới hôm nay   quên  nhiều ký ức về Hạ Kim An.
 
Quá khứ của chúng  như  tẩy xóa từ từ bởi một cục tẩy vô hình, chỉ còn  những mảnh vụn sẵn sàng  gió thổi tan.
 
Mỗi khi như ,   lục lọi những đồ cũ, ép  nhớ  nguyên nhân và hệ quả.
 
  một tòa lâu đài ký ức; nếu các quyển sách  kệ  thiêu rụi,  sẽ   cả cuốn sách .
 
May mắn là   trí nhớ hơn ; nhưng như dự đoán, mỗi  hồi phục thành công, đầu   đau như búa bổ.
 
Như thể  trừng phạt cho hành vi chống đối đó.
 
 ý thức  rõ điều đó vì  theo kịch bản, nên chắc chắn  đang  trừng phạt răng đe.
 
  chẳng mảy may bận tâm.
 
Đau đớn thể xác  là gì so với nỗi đau từ việc quên mất Hạ Kim An.
 
  thích thất hứa, và  cũng sẽ  thất hứa.
 
Ứng Tuân  thua cược với .
 
Anh  đội thể thao của ĐH Y chú ý, để  tham gia tập huấn thể thao, đồng thời chuẩn  cho tuyển sinh tự chủ của ĐH Y.
 
Tình cờ là hai đội tập huấn cùng ở một tòa nhà ký túc xá;  ở tầng  phòng .
 
Những lời tiên đoán  lượt ứng nghiệm, nhưng   cảm thấy thỏa mãn vì   thấy  mà chỉ thấy một cảm giác khó chịu và ghê tởm.
 
“Em    tập huấn nữa…” Trước khi lên đường,   với Hạ Kim An.
 
Trước đây mục tiêu của  là  Khoa Vật Lý của ĐH Y, cuộc thi Toán là tấm vé mở cửa cho .
 
Đường đời của Ứng Tuân rõ ràng đang dần trùng khớp với ,   sẽ  ĐH Y,  thể hàng chục năm  nữa chúng  vẫn quấn lấy .