Chương 8
 
Vậy nên,  lẽ   thể bắt đầu từ việc từ bỏ cuộc thi, từ bỏ ĐH Y tránh  thật xa  .
 
 khi   , Hạ Kim An chỉ xúc chiếc ba lô cho , chìa cho  một viên bánh nếp dẻo nhân vani:
 
“Tiểu Vãn,  thôi.”
 
Ánh mắt  vẫn dịu dàng như .
 
  như  buông xong một gánh nặng, đôi vai sụp xuống ngay lập tức.
 
 chỉ yên lặng  ,  ngần ngừ vài giây  tiến tới, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy .
 
Hơi ấm quen thuộc và nhịp thở của  ngay lập tức xoa dịu cơn bồn chồn trong lòng,  ôm chặt lấy cổ , cảm nhận đôi tay  vòng lấy ôm  sơ sài,   vẻ  bối rối vì   đặt tay ở , khiến  bật  khẽ.
 
 thoáng chốc, trong ký ức về cái ôm , khuôn mặt vốn thuộc về Hạ Kim An dần dần   thế bằng Ứng Tuân.
 
 cúi mặt, cố gắng xua tan hình ảnh đó, ôm  chặt hơn nữa.
 
“Anh sẽ đợi em về.” Hạ Kim An : “Tiểu Vãn, đừng bỏ cuộc.”
 
Anh hiểu rõ   bao giờ chịu thua,  vì  thế giới   cứ  ép  đầu hàng? Vì  cứ buộc   bỏ cuộc,  trốn chạy  thứ? Vì     từ bỏ   yêu?
 
 chớp mắt  sự xuất hiện của cụm từ “  yêu”. Lúc đầu bàng hoàng,  nhanh chóng ngộ .
 
Hóa  là luôn thiếu một thứ gì đó.
 
  rành về tình cảm, cũng chẳng hiểu  sự bất thường thoáng qua của Hạ Kim An lúc  là gì. 
 
 tưởng  , tưởng cả hai chúng  cùng tin  một chân lý nào đó, nhưng nếu    ,  lẽ  cũng  thể chắc chắn.
 
“Hạ Kim An.”  chớp chớp mắt  thẳng thắn, can đảm  : “Em thích .”
 
Anh sững .
 
Rồi dái tai  đỏ ửng, đỏ lan  tận hai má tuấn nhã.
 
“Từ ‘thích’ , chỉ dùng cho  thôi” -   tiếp:
 
“Khi Ứng Tuân xuất hiện,   vẻ  vui… em lúc đó còn chỉ tưởng đó là ảo giác, vì em nghĩ rằng  sẽ  để ý đến  . Em cứ tưởng  luôn  rằng, trong lòng em, ngoài     lựa chọn thứ hai.”
 
Người khác   là lựa chọn thứ hai,   là chấp nhận tạm bợ họ đơn giản chỉ là những  khác.
 
Ở nơi  Hạ Kim An,  sẽ chọn Hạ Kim An, ở nơi   Hạ Kim An,  sẽ  chọn ai cả.
 
Sở thích của  sẽ luôn thẳng thắn,  che giấu.
 
Nhìn nét mặt bối rối của ,  nháy mắt: “Em cứ tưởng   , mỗi đêm em đều nghiêm túc  cho   rằng em thích .”
 
Anh thoáng  vẻ như  trúng giải nhưng quên   nhận: “Gì cơ?”
 
 suy nghĩ một lát,  mỉm : “Ngủ ngon.”
 
Vì   bao giờ chúc  khác “ngủ ngon”.
 
Bởi  tên Hạ Kim An, còn  là Chúc Đình Vãn.
 
Cho nên từng lời “ngủ ngon”   đều là một lời thổ lộ.
 
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-uc-khong-the-danh-cap/chuong-8.html.]
 
 với vài vị giáo sư ở ĐH Y  quan hệ  .
 
Không chỉ vì xuất  gia đình, mà còn vì cuối tuần  thường xuyên  ĐH Y quan sát các thí nghiệm, giúp họ ghi chép dữ liệu.
 
Mấy vị giáo sư phòng thí nghiệm sinh học, hóa học  coi  như một  trong nhóm, còn thường khuyên  đừng  khoa Vật Lý nữa học đó vất vả, chán nản, chẳng bằng ở   thí nghiệm cùng họ.
 
Trước đây   từng  thành tích trong phòng thí nghiệm và đăng  bài báo dù   tạp chí quốc tế hàng đầu nhưng cũng  giá trị. Vì  khi   đơn xin dùng thiết , các thầy cô  nhanh chấp thuận.
 
Ứng Tuân lặng lẽ  bên cạnh, sẵn sàng cung cấp mẫu thí nghiệm cho .
 
Thật tiếc là, tất cả dữ liệu của  đều bình thường.
 
  phát hiện  dấu vết vi khuẩn khác thường, cũng  thấy virus  hormon lạ.
 
Ban ngày bận thi toán, tối đến còn  thí nghiệm,  mắt  sớm xuất hiện quầng thâm mỏng.
 
Ứng Tuân im lặng suốt. Cho đến một hôm, khi  chờ kết quả và gục ngủ dựa  cửa phòng thí nghiệm,  đắp cho  bằng một chiếc áo choàng; tỉnh    cảm ơn,   mới hỏi:
 
“Nếu  tìm  kết quả thì ?”
 
 đáp:
 
“Chẳng qua là kiến thức của   đủ,  tiếp tục cố gắng.”
 
Anh  im.
 
Sân trường tối om, lâu lắm  mới   cất tiếng:
 
“Nếu  thể giải , liệu   ngày chúng  sẽ ở bên  chăng?”
 
 ngạc nhiên liếc ,  lên:
 
“Sẽ .”
 
Lúc   vốn chẳng tính tới chuyện yêu đương bởi  Hạ Kim An.
 
Vì  bên  suốt mười năm như thế, nên  cũng  trở thành  duy nhất trong mắt .
 
Nếu   ,  thể   trở thành kiểu nhà khoa học điên khùng cô độc trong phim.
 
“Đình Vãn” Ứng Tuân bật :
 
“Em thật kỳ lạ. Anh thì từ nhỏ  là hot boy    yêu mến như thế ,  em chẳng động lòng chút nào?”
 
    đang đùa:
 
“Vậy một hot boy    yêu mến như ,   thích em?”
 
 thực sự tò mò.
 
Anh  lên:
 
“Thực  em  đúng, từ lâu   cảm giác,   thế giới  là một cái bug…”
 
“Lúc nhỏ cha  đánh bạc,   thì bỏ ,  cửa nhà  thường xuyên   đến đòi nợ. Anh  sống sót một cách khó nhọc. Có một hôm  ông lão tìm đến  cha  là con riêng của ông , ông  giờ  còn con trai, cuối cùng tìm  ,  đưa  về nhận tổ quy tông.” 
 
Anh  khẽ   tiếp “Thật   chỉ thấy nực , vô cùng nực , từ một thằng du côn chẳng nghề chẳng nghiệp bỗng nhiên thành  ấm thừa kế cả tỷ bạc.
 
“Cái quái hơn nữa là, trường  bỗng xuất hiện một học sinh chuyển trường, còn là một cô nàng   ngoan. Ban đầu  chẳng mấy chú ý đến cô ; thành thật mà   cũng  nghĩ tới chuyện yêu đương vì cô    gu của ,  sợ   hỏng  . Rồi cô  xuất hiện ở  góc trong đời  giống như bây giờ là em và  , vì thế  thấy tim  rung động.