Chương 9
 
“ cái rung động đó khiến  sợ hãi. Khi  ốm, cô  cứ tìm đến bệnh viện . Anh đánh , cô   trong ngõ lặng lẽ băng bó cho . Anh  quán bar,  tình cờ gặp cô  đang đến tìm bạn.
 
“Anh  đó   một câu  mạng: thế giới thật  chỉ là một sân khấu tạp kỹ.”
 
“Vậy   chính là diễn viên  trang điểm phấn đỏ xanh hồng  đóng vai tên hề  xí  ?” Anh xoa mũi:
 
“Lúc đầu  cũng  chống trả, nhưng    . Anh như một con rối  giật dây ,  bắt đầu theo đuổi cô , chuyện đó  ai trong trường cũng . Rồi  một hôm  ghì cô   cửa lớp, khi  sắp hôn thì đầu  bỗng “ù” lên, như chợt tỉnh táo.”
 
“Anh khi đó  bỏ chạy.” - Ứng Tuân thì thầm:
 
“Anh   dũng cảm như em,   bỏ chạy thật xa  xóa hết tất cả liên lạc từng quen trong thành phố đó, chạy thật xa đến nơi chẳng ai  đến ”
 
 lắng  cẩn thận  bộ câu chuyện, trong đó vẫn còn vài điểm đáng ngờ, khi  định hỏi thêm thì Ứng Tuân  .
 
“Em  , đúng lúc đó, trong khoảnh khắc ,   suy nghĩ  lâu, mãi đến hôm nay  mới phát hiện  chi tiết duy nhất khác thường mà  còn nhớ.” Anh :
 
“Là cái loa hỏng, phát  một đoạn nhiễu dài.”
 
Trong chớp mắt   hiểu    gì: “là sóng.”
 
Từ trường và sóng.
 
Ảnh hưởng của  tới  xuất phát từ những dải sóng vô hình, nếu bắt  dải sóng  thì   thể tìm  băng tần gây nhiễu.
 
Mình mỉm  thật lòng với : “Cảm ơn .”
 
Dù   nghĩ    lâu , dù        nay đổi ý, thì cuối cùng  vẫn   .
 
Mình háo hức vẫy tay: “Em  chỗ  thiết  đo băng tần và từ trường,  với em .”
 
Mặt  khuất trong bóng tối, nửa tiếng  mới bật ,  vẻ bất lực:
 
“Em đúng là đáng gờm.”
 
  vẫn theo bước .
 
…
 
 và Hạ Kim An tới thăm chú mèo nhỏ mà Ứng Tuân cứu về.
 
Nó   tắm rửa sạch sẽ, lông trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như ngọc lam rõ ràng là một chú Ragdoll đáng yêu. Ứng Tuân còn đặt tên cho nó là Nhu Mễ.
 
Nhu Mễ sức khỏe   lắm; ngoài chân  gãy, còn mang theo vài bệnh bẩm sinh  lẽ đó là lý do chủ cũ vứt bỏ nó.
 
  thời gian điều trị, hôm nay Nhu Mễ cuối cùng cũng  xuất viện, nên Ứng Tuân  tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng, tiện mời chúng  cùng  ăn.
 
Ứng Tuân kể  ký ức thuở nhỏ của :
 
“Lúc bé   thích động vật, nhưng hồi đó   kinh nghiệm,  chia đồ ăn cho chúng  mới  chúng  ăn  mấy thứ đó.”
 
 vặn cái máy thu mới mua sang băng tần  ghi sẵn, tiến tới gần  hơn và vuốt ve chú mèo dễ thương.
 
Hạ Kim An mang theo quà: sữa dê bột và vài hộp pate cho mèo  mấy nhãn hiệu  từng thử thấy .
 
“À đúng .” Ứng Tuân bỗng nhiên , “Anh sẽ rời .”
 
  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ky-uc-khong-the-danh-cap/chuong-9.html.]
Cả  và Ứng Tuân đều  suất bảo lưu  Đại học Y, còn Hạ Kim An là khối văn nhưng với điểm  của  cộng thêm mấy buổi ôn tập cấp tốc của  thì việc đậu ĐH Y cũng  khó,  nên vài tháng nữa  lẽ cả ba chúng  sẽ là bạn cùng trường.
 
Băng tần  bắt  chỉ tạm thời chặn  ảnh hưởng của Ứng Tuân lên ,  tin  đời sẽ tồn tại loại băng tần  thể chặn vĩnh viễn ảnh hưởng đó, chỉ là   tìm  thôi.   tin  sẽ   một ngày nào đó.
 
“Anh là  ấm, con trai nhà giàu mà, con đường còn nhiều lắm chứ  chỉ mỗi  đại học.” Anh nhếch mày:
 
“Anh  từ chối suất  ĐH Y , mà  mấy   như ?”
 
“Vậy  định  ?” Hạ Kim An hỏi.
 
“Chưa quyết định nữa”  trả lời thản nhiên:
 
“   hẹn với ông già , về nhà một chuyến,    từ thiện  nọ  mở một trạm cứu hộ động vật. Công ty ông   cũng   ý định thừa kế để tránh việc   phá nát.”
 
Anh : “Cũng  thể nếu chán quá thì  du học,  sẽ  về nữa.”
 
Từ lời ,    một hàm ý khác.
 
“Tất nhiên nếu là vì…”    hết thì   ngắt lời: 
 
“Không .” - Rồi  bổ sung - “ nếu hai    cưới, mà mời ,  thể  sẽ trở về.”
 
Anh  dậy: “Máy bay  đặt , chỉ là  ăn bữa cơm chia tay với hai  nên mới nấn ná đến giờ. Thế nên    đây.”
 
Anh  dậy,  mang theo hành lý nào, chỉ ôm trong tay một con mèo,  đơn giản vẫy tay chào chúng .
 
Bóng dáng kéo dài dần khuất  ánh hoàng hôn.
 
Máy thu thanh vang lên tiếng “xì xì”, những mảnh ký ức vụn vặt hiện về.
 
Từng khung hình, từng cảnh tượng về Ứng Tuân lướt nhanh trong tâm trí, thôi thúc   đuổi theo, càng lúc càng gấp gáp.
 
  hiểu, ngoài lời chúc phúc và chút nuối tiếc khi tiễn một  bạn, thì tất cả những cảm xúc còn  đều là giả dối.
 
 khẽ nhíu mày, bật  nhẹ:
 
“Giãy dụa trong tuyệt vọng.”
 
Ngón tay bỗng  ai đó khẽ nắm lấy.
 
Hơi ấm quen thuộc xua tan hết  cảm xúc tiêu cực.
 
“Chúng   thăm Cháo Cháo nhé?” Đôi mắt đen nhánh của Hạ Kim An hiền hòa: “Lâu lắm   gặp nó.”
 
Ngày xưa,  và  từng cứu một chú mèo nhỏ tên Cơm Cơm   chủ nhân mới nhận nuôi. Sau đó Cơm Cơm sinh một lứa mèo con,  cùng chủ nhân của nó dọn sang thành phố khác. Chỉ còn   con trai út của Cơm Cơm tên là Cháo Cháo,  bạn trai của chị bác sĩ thú y nhận nuôi.
 
 gật đầu,  chậm rãi hỏi:
 
“Sau khi  nghiệp,    nuôi mèo ?”
 
Vì cả hai chúng  đều là học sinh, nên  bao giờ nghĩ tới việc nuôi mèo.  nếu    đại học thì…
 
Hạ Kim An  ngập ngừng:
 
“ ký túc xá chắc  cho nuôi.”
 
 ngạc nhiên  :
 
“Chúng   thể dọn  ngoài ở ?”