LÀ ANH ĐÁNH MẤT - Chương 4: Đã diễn… thì phải diễn cho trọn.

Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:34:15
Lượt xem: 398

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà chưa được bao lâu, Cố Kỳ Ngôn và Thẩm Nhược Dao cũng nối gót bước vào.

 

“Giang Tử Ninh, hôm nay tất cả chỉ là tình thế ép buộc thôi, em đừng để bụng.” – Ánh mắt anh ta né tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.

 

Tôi khẽ gật đầu, nét mặt không lộ vui buồn.

 

Rút từ túi ra một tập giấy, tôi đặt bản đơn ly hôn ngay trước mặt anh ta.

 

“Nếu đã diễn thì diễn cho trọn vẹn đi. Ký vào đi.”

 

Nhìn thấy tờ đơn ly hôn, Cố Kỳ Ngôn bối rối rõ rệt.

 

“Anh nói rồi mà, tất cả chỉ là diễn cho người ngoài xem thôi! Đợi đến khi Tinh Hà lên tiểu học, anh vẫn sẽ đứng tên bố để đưa thằng bé nhập học.”

 

“Tinh Hà thông minh thế, mấy tháng tới học tạm ở trường mẫu giáo kém hơn một chút cũng không sao.”

 

“Còn trường mẫu giáo kia thì thiếu chỉ tiêu, Minh Minh vẫn còn phải học hai năm nữa – đương nhiên phải ưu tiên cho Minh Minh chứ. Em cần gì phải làm quá lên đến mức đòi ly hôn?”

 

Tôi đưa tay day trán, khẽ bật cười.

 

“Cố Kỳ Ngôn, tôi chẳng đã nói rồi sao? Làm cho giống đi – đã diễn thì phải đến nơi đến chốn.”

 

“Dù gì người cầm giấy đăng ký kết hôn với anh hiện tại vẫn là tôi. Còn Thẩm Nhược Dao, nói thế nào thì cũng chỉ là kẻ thứ ba xen vào, đúng không?”

 

Nghe đến đây, Thẩm Nhược Dao như gà mổ thóc, gật đầu lia lịa.

 

Cô ta nắm lấy cánh tay Cố Kỳ Ngôn, thì thào:

 

“Đúng vậy đó, anh Kỳ Ngôn… đã giúp thì giúp cho trót. Chị dâu ý là… hai người chỉ giả ly hôn thôi đúng không? Đợi sóng yên biển lặng rồi tái hôn lại. Phải không ạ, chị dâu?”

 

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt háo hức đầy hy vọng.

 

Nhưng tôi chẳng gật, cũng chẳng lắc – chỉ lặng lẽ nhìn Cố Kỳ Ngôn, không nói một lời, ánh mắt kiên quyết thúc giục anh ta ký tên.

 

Vài phút sau, dường như đã hạ quyết tâm, anh ta cầm bút, nhanh chóng ký vào đơn.

 

“Vợ à, làm em chịu ấm ức rồi… Đợi đến lúc Tinh Hà vào tiểu học, chúng ta đi đăng ký lại. Anh sẽ cho con học trường tốt nhất!”

 

Tôi không đáp, chỉ đứng dậy, cẩn thận cất bản ly hôn vào túi.

 

Cố Kỳ Ngôn tưởng đây chỉ là giả ly hôn, nên chẳng buồn nhìn kỹ nội dung.

 

Anh ta không hề biết rằng – tôi đã ghi rõ ràng trong đó: quyền nuôi con thuộc về tôi, và anh ta ra đi tay trắng.

 

Tái hôn ư? Không đời nào.

 

Chờ đến khi con của Thẩm Nhược Dao vào tuổi đi học, chẳng phải anh ta lại giở trò cũ, tiếp tục “diễn” một màn vì nghĩa bỏ tình nữa sao?

 

Không. Tôi sẽ không để điều đó tái diễn thêm lần nào nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/la-anh-danh-mat/chuong-4-da-dien-thi-phai-dien-cho-tron.html.]

Thấy tôi đang thu dọn hành lý, Cố Kỳ Ngôn khó hiểu hỏi:

 

“Em định đi đâu vậy?”

 

Tay tôi vẫn không ngừng xếp đồ, thản nhiên đáp:

 

“Chúng ta ký rồi, trên danh nghĩa không còn là vợ chồng nữa. Anh muốn để người ta thấy tôi và mẹ con Thẩm Nhược Dao cùng sống trong nhà với anh à?”

 

“Cố tổng, đến lúc đó anh định giải thích thế nào?”

Cố Kỳ Ngôn im lặng – anh ta biết tôi nói đúng.

 

Đã diễn… thì phải diễn cho trọn.

“Để anh tìm nhà cho Nhược Dao chuyển ra ngoài, rồi anh sẽ đón hai mẹ con em về.”

 

—Không cần đâu. Mãi mãi cũng không cần nữa.

 

Tôi chỉ lặng lẽ nghĩ, không nói thành lời.

 

Tôi lái xe đưa con về nhà bố mẹ đẻ.

 

Vừa thấy cháu ngoại, hai ông bà đã rạng rỡ cả gương mặt.

 

Nhưng ngay sau khi nghe xong chuyện tôi kể, nụ cười của họ lập tức tắt ngấm.

 

“Cái thằng Cố Kỳ Ngôn này đúng là thứ khốn nạn! Những năm qua tao không biết đã phải lên tiếng bao nhiêu lần với đối tác làm ăn để nâng đỡ nó – nếu không có nhà họ Giang, nó tưởng loại không gốc gác như nó có thể ngoi lên được à?!”

 

Bố tôi tức giận đập mạnh tay xuống thành ghế sofa.

 

“Rút vốn! Báo xuống toàn bộ công ty con – cắt sạch mọi khoản đầu tư cho Cố Kỳ Ngôn!”

 

Trong vòng hai ngày, tôi hoàn tất thủ tục cho Tinh Hà nghỉ học.

 

Giao con cho bố mẹ trông nom, tôi một mình đến bệnh viện, lặng lẽ làm phẫu thuật ph-á th-ai.

 

Trước khi lên bàn mổ, tôi đã chặn toàn bộ liên lạc từ Cố Kỳ Ngôn.

 

Những ngày này, anh ta thỉnh thoảng vẫn gửi tin nhắn hỏi han tôi và con, như thể người khiến chúng tôi ra nông nỗi này chẳng phải chính anh ta.

 

Một ngày sau phẫu thuật, khi xuất viện về nhà, tôi bất ngờ bắt gặp Cố Kỳ Ngôn đang đứng chờ trước cửa.

 

“Tử Ninh… em mấy ngày nay không trả lời anh… Khoan đã… cái bụng của em? Con chúng ta đâu rồi?” – Ánh mắt anh ta hoảng hốt, lướt xuống bụng tôi.

Thấy chiếc bụng đã xẹp hẳn, sắc mặt anh ta tái nhợt.

 

“Tôi không biết cha đứa bé là ai, sợ người khác lại nói nó là con hoang, nên xử lý rồi.”

 

Tôi mặt mày nhợt nhạt nhưng giọng nói lại bình thản, tựa như đang kể chuyện thời tiết.

 

Câu nói ấy giáng xuống đầu Cố Kỳ Ngôn như sét đánh giữa trời quang.

 

“Giang Tử Ninh! Mâu thuẫn giữa người lớn sao em lại trút lên đầu con? Anh… anh đã bao giờ nói không nhận đứa bé đâu? Em sao có thể tự tiện đi ph-á th-ai mà không nói một lời?!”

Loading...