LÀ ANH ĐÁNH MẤT - Chương 6: Giải thích
Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:38:08
Lượt xem: 483
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:38:08
Lượt xem: 483
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Một lần thất vọng, có thể tha thứ.
Hai lần, người ta sẽ bắt đầu chán nản.
Nhưng nếu thất vọng hết lần này đến lần khác – thì chẳng còn ai muốn chờ mong nữa.
Tôi nắm tay con, dứt khoát quay đầu rời khỏi.
Chuyến đi này, vì anh ta, đã chẳng còn vui vẻ gì nữa.
Tôi đổi vé về sớm một ngày.
Việc tìm trường học mới cho Tinh Hà không thể chần chừ thêm.
Không ngờ Cố Kỳ Ngôn biết tôi đang tìm trường, cũng mon men theo cùng xem xét, diễn ra vẻ như một người cha tận tụy.
Nhưng xét về điều kiện giảng dạy, môi trường học và đội ngũ giáo viên – trường mẫu giáo cũ vẫn là tốt nhất.
“Hay là… để anh đính chính lại, nói tờ xét nghiệm trước đây là lấy nhầm. Rồi chuyển trường cho Minh Minh, trả lại chỗ cho Tinh Hà?” – Anh ta cũng rõ ngọn ngành, liền đưa ra đề nghị.
Tôi cười nhạt, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Không cần Cố tổng phải vất vả. Nước hắt đi rồi – không hốt lại được. Với lại, chúng ta đã ly hôn, con theo tôi. Danh nghĩa, anh đúng là không còn là cha thằng bé.”
Người nên rời đi, là những giáo viên vụ lợi.
Là những phụ huynh đạp đổ người yếu thế.
Chứ không phải con tôi.
Tôi tìm cách liên hệ trực tiếp với hiệu trưởng.
Lấy danh nghĩa nhà họ Giang, tôi tài trợ cho trường một tòa nhà mới, đồng thời bỏ tiền cải tạo toàn bộ khu dạy học cũ.
Tôi mua mới bàn ghế, đồ dùng học tập, thiết bị dạy học.
Tổng cộng – chi phí vượt cả một trăm triệu tệ.
Trước đây, tôi từng sợ con bị nuông chiều, nên luôn giữ thái độ khiêm tốn, không phô trương.
Nhưng giờ tôi đã hiểu:
Nếu không dám giơ cao ngọn giáo, thì chỉ có thể làm kẻ bị lột da trên thớt.
Chỉ thiếu chút nữa, tôi đã để con mình mang vết thương tâm lý không thể chữa lành.
Hiệu trưởng vui đến mức cười không khép miệng nổi.
“Cảm ơn mẹ của Cố Tinh Hà đã hết lòng ủng hộ trường. Tôi vừa mới biết chuyện thằng bé từng bị đối xử như vậy… Xin chị yên tâm, tôi sẽ xử lý nghiêm cô giáo chủ nhiệm – người như thế không xứng đứng trên bục giảng!”
“Còn một số phụ huynh đạo đức có vấn đề, đi ngược tinh thần giáo dục của trường – chúng tôi sẽ mời con họ chuyển trường.”
Con người vốn là loài biết theo lợi mà tránh hại – hiệu trưởng cũng không khác.
Tôi khẽ gật đầu.
“Làm phiền thầy rồi. Chỉ xin đừng để những chuyện không đúng làm tổn thương con trai tôi nữa.”
Đầu tuần, tôi như thường lệ đưa Tinh Hà đến trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/la-anh-danh-mat/chuong-6-giai-thich.html.]
Khác với mọi khi, Cố Kỳ Ngôn đã đứng chờ sẵn ở cổng, trên tay cầm một xấp giấy.
Không có Thẩm Nhược Dao.
Không có Minh Minh.
Anh ta đang chủ động giải thích với các phụ huynh:
“Đây là bản xét nghiệm mới, đã làm lại. Cố Tinh Hà là con ruột của tôi. Lần trước là lỗi hiểu nhầm.”
Mọi người xôn xao.
Sự chỉ trích từng dồn lên mẹ con tôi – giờ đây, bắt đầu chuyển hướng.
Người bị lên án, giờ là Thẩm Nhược Dao và con trai cô ta.
“Mẹ nói rồi, đừng lo. Có mẹ ở đây, sẽ không ai dám làm con tổn thương nữa.”
Tôi khẽ xoa đầu con, mỉm cười dặn dò.
Tinh Hà gật nhẹ, rồi bước vào trường với vẻ yên tâm hiếm thấy.
Đúng lúc này, Cố Kỳ Ngôn hớt hải chạy tới, mồ hôi đẫm cả lưng áo.
“… Tử Ninh… anh đã giải thích rõ với tất cả các phụ huynh trong trường – bất kể họ có con học cùng lớp Tinh Hà hay không – rằng mọi chuyện trước đây chỉ là một hiểu lầm.”
“Việc em quyên góp cho trường là trị ngọn chứ không trị tận gốc, nhưng giờ sự thật cũng đã sáng tỏ, sẽ không ai còn dám bàn tán sau lưng hai mẹ con nữa.”
“Còn chuyện của Minh Minh… anh đã làm thủ tục cho nó rút học bạ sang trường khác rồi.”
Khi nói những lời đó, ánh mắt Cố Kỳ Ngôn thấp hèn đến đáng thương – chưa bao giờ tôi thấy anh ta rơi vào tư thế hèn mọn như lúc này.
Tôi liếc anh ta một cái đầy khinh miệt.
“Thế tôi còn nên cảm ơn anh chắc?”
Nếu không nhờ anh ta tự tay giáng xuống búa tạ đầu tiên, mẹ con tôi đâu cần gánh cái oan không lời nào gột sạch.
Giờ anh ta “giải thích” – chẳng qua chỉ đang làm điều nên làm mà thôi.
Chiều hôm đó, lúc tôi đang đón Tinh Hà tan học, một người phụ nữ tóc tai rối bời đột nhiên lao từ góc tường tới, nhào thẳng về phía tôi.
“Là mày hại con tao không được đi học! Cố Kỳ Ngôn nghe lời mày nên mới bắt Minh Minh chuyển trường!”
Là Thẩm Nhược Dao.
Cô ta như kẻ mất trí, hai tay hung hăng siết cổ tôi như thể muốn đòi m ạ ng.
“Tao với anh Kỳ Ngôn lớn lên cùng nhau, tao muốn gì anh ấy cũng chưa từng từ chối! Mày cướp anh ấy của tao, tao phải gi ế t mày!”
Đằng sau, Chu Minh Minh cũng vung tay đ.ấ.m đá vào tôi, giọng trẻ con nhưng ánh mắt hoàn toàn không có chút hồn nhiên.
“Mày trả lại ba cho tao! Trả lại quần áo đẹp, balo đẹp, mô hình Gundam của tao!”
Tay Thẩm Nhược Dao siết rất mạnh, tôi nhanh chóng cảm thấy mặt mình tím tái, oxy trong cơ thể như đang bị rút sạch.
“Thẩm Nhược Dao, buông ra ngay!” – tiếng hét của Cố Kỳ Ngôn vang lên phía sau.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.