LÀ PHU NHÂN HẦU PHỦ, TA KHÔNG HẠ MÌNH TRANH SỦNG CÙNG THIẾP THẤT - 4

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:47:35
Lượt xem: 475

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đi đầu là ngọc như ý do Hoàng thượng và dì ban tặng, mười dặm hồng trang đưa phủ Định Bắc Hầu.

 

Trước khi lên kiệu, phụ mắt đỏ hoe dặn : “Nếu Tạ Chiêu dám bắt nạt con, con cứ trở về, đến lúc đó chúng sẽ đạo lý của .”

 

“Yên tâm, và nương con sẽ dốc hết sức bảo vệ con.”

 

Ta gật đầu: “Phụ yên lòng, nữ nhi sẽ sống .”

 

Phủ Định Bắc Hầu khách khứa chật như nêm, cùng Tạ Chiêu bái thiên địa, nhập động phòng.

 

Vừa uống xong rượu hợp cẩn, bên ngoài liền hô to: “Hầu gia, Lưu di nương thể , ngất xỉu , mau tới xem !”

 

Tạ Chiêu định dậy, liền giữ lấy tay : “Hầu gia, bên ngoài là đại thần triều đình, danh môn quyền quý, còn rời .”

 

“Nếu đêm tân hôn đến viện thất, ngày mai tin đồn ‘sủng diệt thê’ e sẽ lan khắp Kinh thành.”

 

“Sáng mai, chúng còn cung vấn an dì mẫu, lúc , chẳng sẽ khó coi lắm ?”

 

Hoàng hậu là dì ruột của , vì hôn sự hao tổn tâm trí, đặc biệt dặn Tạ Chiêu khi thành hôn cung thỉnh an, lời dặn dò.

 

Nếu để một chút lời tiếng truyền tới tai Hoàng hậu, liệu yên ?

 

Tạ Chiêu tuy yêu thích Lưu Như Oánh, nhưng càng coi trọng địa vị của hơn.

 

Nghe xong, quả nhiên trở .

 

Ta dịu dàng : “Nay gả cho Hầu gia, phu thê một thể, phu quân cứ yên tâm.”

 

“Thiếp mang theo bốn nha hồi môn, trong đó một tinh thông y thuật, đêm nay sẽ đến chăm sóc Lưu di nương, Hầu gia cần lo lắng.”

 

Tạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, mỉm : “Phu nhân chu .”

 

Mặc Ngọc là nha hồi môn của , khi lệnh thì mang hòm t.h.u.ố.c đến viện của Lưu Như Oánh.

 

Lưu Như Oánh đang ôm ngực, [rên rỉ] giả vờ đau đớn, Mặc Ngọc bước liền nhíu mày: “Sao phòng ngột ngạt , mau mở cửa sổ thông khí.”

 

Nha : “Lưu di nương đang ở cữ, đại phu dặn đón gió.”

 

Mặc Ngọc : “Ta chính là đại phu, khí uế thế khiến ngột ngạt đến phát bệnh, mở cửa còn ngất nữa. Mau thông gió .”

 

Cửa sổ mở, gió lạnh ùa , Lưu Như Oánh chỉ cảm thấy lòng còn lạnh hơn trời.

 

Bên , cùng Tạ Chiêu xuân tiêu ấm áp, hoa chúc đêm động phòng.

 

Sáng hôm dâng bái kiến trưởng bối, đến chính viện, chỉ thấy Lưu Như Oánh cổng tròn của viện, mắt mong mỏi Tạ Chiêu.

 

“Biểu ca~”

 

Nàng gọi, liền nhào lòng Tạ Chiêu. Ta bước lên một bước: “Không thể yếu, thể khỏi giường ? Sao ngoài?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/la-phu-nhan-hau-phu-ta-khong-ha-minh-tranh-sung-cung-thiep-that/4.html.]

 

Tạ Chiêu nàng: “Như Oánh, thể khoẻ thì nên nghỉ trong viện, cần đến thỉnh an.”

 

Lưu Như Oánh nũng nịu : “ đến thỉnh an dì…”

 

Ta chỉnh y phục, nàng: “Muội , giờ của Hầu gia, vẫn là biểu tiểu thư của phủ Hầu? Không danh phận, lễ nghi, thật mất quy củ.”

 

“Hầu gia, chi bằng chọn một ngày, mở tiệc linh đình, định rõ danh phận, kẻo để ngoài chê.”

 

“Trước Hầu gia cưới chính thê, giờ cửa, chẳng thể như xưa nữa.”

 

Lão phu nhân lời, vén rèm bước .

 

“Nói , từ hôm nay, việc trong phủ sẽ do con dâu quản lý, cũng già , nên an hưởng tuổi già thôi.”

 

Lưu Như Oánh: “Sau , đừng gọi là dì nữa, cũng đừng gọi biểu ca. Nếu còn xưng hô đúng, phạt nửa tháng tiền tháng.”

 

“Còn nữa, hôm nay là ngày thứ hai đại hôn, trưởng bối trong tộc đều đang đợi, ngươi mặc đồ trắng, chẳng lẽ là bất mãn chuyện Hầu gia thành ?”

 

Trưởng bối trong tộc đều đang uống trong nội sảnh, Tạ Chiêu nhíu mày, Lưu Như Oánh mềm yếu như cành liễu giờ cũng cau mày: “Còn đỡ di nương lui xuống y phục, hôm nay là ngày đại hỉ, nàng đang cái gì ?”

 

Lưu Như Oánh mắt đỏ hoe: “Biểu ca từng thích thấy Như Oánh mặc y phục trắng, như tiên nữ trăng.”

 

Ta liền cắt lời nàng: “Đã là chủ quản nội viện, chẳng thể lười biếng trốn tránh. Lưu di nương lời lẽ thỏa, phạt một tháng tiền tháng.”

 

“Lần gọi sai, phạt hai tháng, nữa thì bốn tháng, nếu ngươi tiền, cứ thoải mái mà gọi sai .”

 

Nàng còn định gì, phất tay: “Trưởng bối đợi lâu , đưa lui xuống, đừng khiến Hầu phủ thêm mất mặt.”

 

Nói xong, xoay Tạ Chiêu: “Dù cũng thể để trưởng bối đợi lâu, chúng thôi.”

 

Tạ Chiêu sắc mặt dịu : “Phu nhân vẫn chu như thế.”

 

Gặp xong trưởng bối, dùng xong bữa sáng, gọi hai nha hồi môn khác đến.

 

“Hai nha là Uyển Ngọc và Bích Ngọc, đều là con gái nhà lành, xuất trong sạch.”

 

“Hầu gia chi bằng nâng họ lên di nương, cùng tiểu Như Oánh tổ chức tiệc, cũng thêm phần náo nhiệt.”

 

Thấy chút do dự, tiếp: “Thiếp Hầu gia coi trọng Lưu Di nương, nhưng phủ Hầu con cháu hiếm hoi, chung quy cũng chuyện .”

 

“Hầu gia vẫn nên sớm khai chi tán diệp, yên tâm, bất luận ai sinh con, đều coi như con ruột.”

 

Tạ Chiêu thở dài một , mặt đầy cảm kích: “Phu nhân, là trách lầm nàng.”

 

“Ta còn tưởng nàng là ghen tị, tất cả đều là của .”

 

“Từ nay trong phủ đều theo phu nhân, nếu kẻ nào dám bất kính, nàng cứ tùy ý xử lý.”

 

Uyển Ngọc và Bích Ngọc là do mẫu mang về, rằng khi ở Dương Châu cứu hai từ tay một thương nhân giàu .

 

Loading...