Bà vốn định thả họ về nhà, nhưng họ từ nhỏ bán, chẳng nhớ nổi mặt cha , cũng từ đến.
Cả hai đều ép bó chân, tay yếu nổi nổi một con gà, dung mạo xuất chúng, nếu thả bên ngoài, chẳng khác gì đưa dê miệng hổ.
Ban đầu định nuôi họ ở nhà họ Thẩm cả đời để che chở.
Thế nhưng ngày xuất giá, họ dập đầu xin mẫu , theo gả phủ Hầu.
Mẫu thương , liền gật đầu đồng ý.
Dù Tạ Chiêu cũng chẳng kẻ si tình, để họ theo , nếu di nương, sinh một trai một gái, cũng là vận may của họ.
Hai một linh hoạt, tinh nghịch; một quyến rũ, dịu dàng.
Đừng là Tạ Chiêu, ngay cả thường ngày cũng thêm vài .
Tin tức tân phu nhân phủ liền nâng hai mỹ nhân di nương nhanh chóng lan truyền khắp Hầu phủ.
Lưu Như Oánh xong, liền đập vỡ một đống đồ trong phòng, đến lê hoa đái vũ.
Ta chỉ dặn hạ nhân: “Đồ đập vỡ, trừ từ tiền tháng của nàng , đủ thì trừ tháng .”
Tạ Chiêu nhẫn nhịn hai ngày, cuối cùng vẫn mềm lòng, đêm đó liền đến viện Lưu Di nương an ủi.
Vừa cửa chén đập trúng đầu, Lưu Như Oánh mắng: “Biểu ca từng sẽ một đời một kiếp một đôi , mà giờ nạp mới.”
“Chàng từng hứa sẽ cưới , kết quả lấy nữ tử nhà quyền quý.”
“Nói rằng nạp , mà chẳng những nạp, còn là hai ! Vậy là gì trong mắt !”
Nàng đẩy cửa: “Đã hai lòng thì còn tới đây gì, chẳng bằng về với mỹ nhân của !”
Nàng nhốt Tạ Chiêu ngoài cửa, nghĩ rằng sẽ dỗ dành như .
Không ngờ, Uyển di nương bên viện cạnh liền tới, trực tiếp đón Tạ Chiêu .
“Hầu gia, Lưu Di nương đang ở cữ, tiện thấy lệ.”
“Chi bằng đến chỗ một lát, đợi nàng bình phục đến cũng muộn.”
“Phụ nữ ghen tuông là thường, chờ nàng cữ, Hầu gia ở bên nàng nhiều một chút là .”
Vừa kéo tay , càng càng xa.
Đến khi Lưu Như Oánh nhận , Tạ Chiêu thấy tăm .
Nàng nước mắt trào dâng, nhào lên giường sống c.h.ế.t.
Đang ở cữ lẽ an dưỡng, nàng loạn ngừng, huyết hạ vẫn dứt.
Nàng tin Mặc Ngọc, tự ngoài mời đại phu kê đơn, nhưng thể ngày càng suy yếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/la-phu-nhan-hau-phu-ta-khong-ha-minh-tranh-sung-cung-thiep-that/5.html.]
Đến khi cữ, huyết vẫn dứt, chẳng thể thị tẩm, chỉ thể trơ mắt Tạ Chiêu hai vị tân di nương đoạt lấy tâm.
Song dù gì cũng là thanh mai trúc mã, đợi thể khá hơn, nàng thông suốt, liền chặn ở thư phòng.
Lưu Như Oánh mặc y phục trắng thích nhất, như tiên tử ánh trăng, tựa cửa mà .
Hắn thấy liền mềm lòng.
“Biểu ca, là Như Oánh sai , sẽ tùy hứng nữa, đừng lạnh nhạt với …”
Nàng nhào lòng Tạ Chiêu nức nở.
“Giờ phu nhân nắm quyền Hầu phủ, sai hạ nhân chèn ép , đến tiền tháng cũng trừ hết, đến đại phu cũng tiền mời…”
Tạ Chiêu ôm nàng, thần hồn điên đảo, nàng kể tội liền nổi giận: “Thật là quá đáng! Nàng dám ức h.i.ế.p Như Oánh !”
Tạ Chiêu kéo Lưu Như Oánh xông phòng , thấy bước đón, liền tát một cái, phân rõ trắng đen liền mắng: “Thẩm Quân, ngờ chỉ sơ ý chút, nàng ức h.i.ế.p Như Oánh!”
“Đây là lòng của nàng ? Ta cứ tưởng nàng hiền thục đức độ, ngờ âm hiểm thủ đoạn như !”
“Vì nàng trừ tiền tháng, Như Oánh đến đại phu cũng mời nổi, bệnh mới càng nặng, nàng hại c.h.ế.t nàng !”
Ta ôm má, mặt trắng bệch, nước mắt rưng rưng: “Hầu gia, khi nào trừ tiền nàng ? Trong phủ đại phu, khi nào cần tự ngoài mời?”
Ta quá xúc động, thở nổi, liền ngất .
Trước khi ngất còn Lạc Ngọc kêu lên: “Mau gọi Mặc Ngọc! Phu nhân ngất !”
Nửa tỉnh nửa mê, Lạc Ngọc :
“Lão phu nhân minh giám, là Lưu Di nương đập vỡ bao nhiêu đồ trong phòng, phu nhân mới bảo trừ từ tiền tháng.”
“Mấy thứ đó đều là bảo vật bao năm trong phủ, giá trị vô .”
“Trong đó còn cổ họa triều , cũng nàng xé rách, nếu trị, phu nhân quản thế nào?”
“Di nương bảo tiền mời đại phu, nhưng lúc nào bảo nàng mời? Chính nàng tin Mặc Ngọc, nên phu nhân mới mời đại phu từ Từ Nhân Đường đến khám, tiền cũng là do phu nhân chi.”
“Di nương ngậm m.á.u phun , dám lừa Hầu gia tới trách tội, còn động thủ đ.á.n.h . Tiểu thư đáng thương của , lão gia và phu nhân , chẳng đau lòng c.h.ế.t mất!”
Giữa lúc náo loạn, từ từ tỉnh .
Tạ Chiêu mừng rỡ nhào tới đỡ : “Phu nhân, nàng tỉnh , đừng động, nàng m.a.n.g t.h.a.i , an dưỡng cho .”
“Tất cả là của , rõ đầu đuôi động thủ, đáng c.h.ế.t, nếu nàng , cứ đ.á.n.h để hả giận!”
Nói đưa tay lên, định tự tát mặt .
Ta rút tay , mắt đầy hàn ý, nhưng mặt vẫn hiền hòa: “Chỉ là di nương lời hồ đồ, khiến Hầu gia hiểu lầm, cần thế ?”
Lão phu nhân tới, mặt đầy hưng phấn: “Con m.a.n.g t.h.a.i ! Đây là chuyện đại hỉ, an dưỡng thật .”