Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng - Chương 139:-----
Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:02:37
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Lê Dạng mở mắt nữa, cô dịch chuyển về tiểu viện hệ Nông học. Cảm giác ép truyền tống quen thuộc khiến Lê Dạng bắt đầu nhớ thầy .
"Giận cái gì chứ, tâm hồn thiếu nữ mà, em mà tiền em cũng trang trí phòng phía đông thành màu hồng phấn với xanh lam cho xem!"
Tuy khỏi phòng ngủ của Thẩm Bỉnh Hoa, nhưng giọng bà vẫn vang vọng trong tinh thần hải của Lê Dạng.
"Đừng vội tấn thăng Tam phẩm..." Thẩm Bỉnh Hoa y hệt lời Hà Tùng, "Tinh Giới chẳng chỗ lành gì, đừng đ.â.m đầu chỗ c.h.ế.t."
Lê Dạng đáp: "Chắc chắn ạ, em luyến tiếc rời xa Giáo sư Thẩm lắm."
Thẩm Bỉnh Hoa thầm mắng trong lòng: "Vẫn là cái đồ đáng ghét đó!"
Lê Dạng xuất hiện ở hệ Nông học, ùa tới, kiểm tra cô, dồn dập hỏi han: "Khỏe ? Cảm giác thế nào? Hồi phục hẳn ?"
Hỏi vài câu, Phong Nhất Kiều đỏ hoe mắt.
"Không , ," Lê Dạng trấn an, "Em bảo Viện trưởng Thẩm coi em như con gái mà, cô tìm Tinh phụ sư giỏi nhất chữa trị cho em, đương nhiên là khỏe re ."
Mọi vẫn nổi, lôi kéo cô xem xét hồi lâu, mấy bạn nữ chỉ hận thể lột đồ cô kiểm tra từ trong ngoài.
Lê Dạng vội lảng sang chuyện khác, cô sớm nhận : "Ủa, phá cảnh hết !"
Vu Hồng Nguyên khoe ngay: "Sư tỷ, em g.i.ế.c ba tên tà giáo đồ!"
Chung Khôn cũng hùa theo: " nổ c.h.ế.t một tên Tam phẩm cảnh... Tất nhiên là vốn sắp ngỏm ..."
Lê Dạng lúc mới tham gia trận chiến tàu, hỗ trợ quân phòng thủ tiêu diệt tàn quân tà giáo. Khi trở về ai cũng thương nhẹ, nhưng phòng y tế ngủ một giấc là hồi phục ngay.
Lê Dạng càng tươi hơn: "Thế chẳng quá ! Hệ Nông học chúng tập thể phá cảnh, thể trồng tiếp hẹ... khụ, là Phỉ Thúy Ngọc Thái ."
* Thẩm Bỉnh Hoa túc trực bên Lê Dạng suốt ba ngày. Mãi đến hôm nay khi Lê Dạng tỉnh , bà mới đến văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng trường quân đội Trung Đô là một vị Chí Tôn Cửu phẩm, hiện mặt ở trường. Người phụ trách công việc là Phó hiệu trưởng Nguyễn Cẩn Bạch.
Nguyễn Cẩn Bạch dậy hỏi: "Con bé Lê Dạng tỉnh chứ?"
Thẩm Bỉnh Hoa mặt lạnh tanh, nhưng giọng điệu vẫn khách sáo lễ phép: "Phiền Phó hiệu trưởng quan tâm, nó tỉnh."
Nguyễn Cẩn Bạch ôn tồn : "Vụ việc đang điều tra rõ..."
Thẩm Bỉnh Hoa đợi bà hết châm chọc: "Cũng chẳng quân phòng vệ chủ thành bận cái gì mà để tà giáo đồ mang cả bào t.ử Ác Chi Hoa nhập cảnh. Chẳng lẽ nghĩ rào chắn biên giới thì cần kiểm tra nhập cảnh nữa ?
Hay là của trạm kiểm soát khả năng tiên tri, tính Lê Dạng sẽ canh giữ ở lối bên trái? Cũng tính sẽ tay? Cho nên cố tình thả bào t.ử Ác Chi Hoa ?"
Bà khẽ nhướng mi, giọng điệu trầm xuống: "Nếu bọn họ khả năng tiên tri, thì chính là lũ ăn hại, coi mạng sống của hàng ngàn vạn dân như cỏ rác!"
"Bỉnh Hoa!" Nguyễn Cẩn Bạch nhẹ giọng quát, "Sự việc đúng là nghiêm trọng, thể thông cảm cho tâm trạng của cô."
Thẩm Bỉnh Hoa nhạt: "Ngài cần thông cảm cho , thì tâm trạng gì? Lê Dạng học trò của . xuất Thẩm gia, năm đời lấy một thường, cho dù bào t.ử Ác Chi Hoa khuếch tán..."
Tư Quỳ là nóng tính bộc trực, còn Thẩm Bỉnh Hoa là kiểu d.a.o mềm cứa thịt. Nguyễn Cẩn Bạch ngược bó tay với bà.
"Đủ ." Tiếng của Nguyễn Cẩn Bạch lớn nhỏ nhưng mang theo áp lực mạnh mẽ của một Tinh thần sư Bát phẩm, khiến Thẩm Bỉnh Hoa thể thêm gì nữa.
Nguyễn Cẩn Bạch hạ giọng, từng câu từng chữ đều mang sức mạnh xoa dịu lòng : "Bỉnh Hoa, các tướng sĩ canh giữ chủ thành Hoa Hạ hơn ai hết đều chuyện như xảy . Việc trình báo lên , Tinh Xu Các đang rà soát bộ chủ thành Hoa Hạ, nhất định sẽ lôi cổ kẻ cấu kết với Ác Vực ánh sáng.
Lần Hàng Tinh giáo quá giới hạn, chúng sẽ để yên cho chúng nữa. Trường Dạ Hầu chuẩn quét sạch Hàng Tinh giáo."
Nghe đến đây, thần sắc Thẩm Bỉnh Hoa nghiêm , còn châm chọc nữa mà lạnh lùng : "Lẽ diệt lũ sâu mọt từ lâu ."
Nguyễn Cẩn Bạch khẽ thở dài, giải thích thêm với Thẩm Bỉnh Hoa, chỉ an ủi: "Lần Lê Dạng lập công lớn, xin cho em huân chương Nhất đẳng."
Thẩm Bỉnh Hoa nhếch mép: "Ai thèm cái chút công huân cỏn con , chi bằng ngài tranh thủ cho con bé một thanh thần binh trưởng thành hình ."
Nguyễn Cẩn Bạch khựng : "Hiện tại gì thần binh định nhận chủ?"
Thẩm Bỉnh Hoa đầy ẩn ý: "Kể cả thì cũng chẳng nỡ bỏ chứ gì."
"Thế ," Nguyễn Cẩn Bạch thỏa hiệp, "Cô hỏi ý kiến Lê Dạng xem, nếu em thần binh, thể dành cho em một suất 'Kiếm Vực', tất nhiên ít nhất đạt Tứ phẩm cảnh mới ."
Thẩm Bỉnh Hoa mỉa mai: "Hiệu trưởng Nguyễn, ngài đang bố thí cho ăn mày đấy ?"
"Không chỉ ..." Nguyễn Cẩn Bạch Thẩm Bỉnh Hoa, chậm rãi : "Đợi em đến Tinh Giới, sẽ xin cấp giao Tự Nhiên Các cho em ."
Thẩm Bỉnh Hoa: "…………"
Thư Sách
Lần bà gì thêm, chỉ đáp: " sẽ chuyển lời."
Dứt lời bà cúi đầu, hành lễ một cách ưu nhã rời chút chần chừ.
Nguyễn Cẩn Bạch theo bóng lưng Thẩm Bỉnh Hoa, với theo: "Bỉnh Hoa, chiến tranh bao giờ kết thúc, 28 năm qua chỉ là một lặng ngắn ngủi mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/la-sinh-vien-truong-quan-doi-nhung-lai-dam-me-lam-ruong/chuong-139.html.]
Bước chân Thẩm Bỉnh Hoa khựng , bà nghiêng đầu buông ba chữ: " ."
Đương nhiên là kết thúc. Không thể kết thúc . Mối thù g.i.ế.c chồng, bà nhất định báo.
* Những chuyện hậu trường Lê Dạng . trong lòng cô cũng chẳng yên , lờ mờ cảm giác bất an như mưa gió sắp ập đến.
Tinh Giới bên e là sắp biến lớn... Bào t.ử Ác Chi Hoa... Thứ quỷ quái suýt chút nữa lọt biên giới Hoa Hạ... Thực sự khiến thể suy nghĩ nhiều.
Ngày hôm khi Lê Dạng trở hệ Nông học, Chủ nhiệm Ngưu của Phòng Giáo vụ đích đến thăm cô cùng với Hà Tùng.
Chủ nhiệm Ngưu hiền từ ân cần hỏi han sức khỏe Lê Dạng, trấn an trong hệ Nông học, thưởng cho mỗi 500 điểm công huân, riêng Lê Dạng thưởng 2000 điểm.
Ngưu Thiên Thiên riêng với Lê Dạng: "Lần em lập công lớn, Giáo sư Thẩm tranh thủ cho em phần thưởng Nhất đẳng công đấy!"
Lê Dạng chớp mắt hỏi: "Được bao nhiêu công huân ạ?"
"Giáo sư Thẩm bảo em thiếu tiền..."
"Hả!" Lê Dạng kinh ngạc, Băng Hoa họ Thẩm đến mức chơi cô lúc chứ? Cô sẽ sang hệ Tinh Pháp loạn cho xem!
Ngưu Thiên Thiên hạ giọng: "Hài t.ử ngoan, những thứ công huân cũng mua !"
Lê Dạng mặt mày méo xệch: "Chủ nhiệm, thầy định tặng em cái cờ thi đua đấy ..."
"Làm gì chuyện đó!" Ngưu Thiên Thiên , "Phó hiệu trưởng xin cho em , đợi em lên Tứ phẩm cảnh là thể 'Kiếm Vực' tìm một thanh thần binh trưởng thành hình thuộc về riêng em."
Nghe đến đây, vẻ mặt Lê Dạng mới giãn . May quá, mấy cái vinh quang hão huyền.
Thần binh trưởng thành hình quả thực là báu vật hiếm khó tìm. Có tiền cũng chắc mua . Loại tài nguyên cực kỳ hữu hạn các đại thế gia kiểm soát nghiêm ngặt. Mà các đại thế gia thì thiếu tiền.
Lê Dạng "Kiếm Vực" là chỗ nào, nhưng thể kiếm thần binh trưởng thành hình thì chắc chắn là bảo địa!
Ngưu Thiên Thiên tiếp: "Không chỉ , Viện trưởng Thẩm còn tranh thủ cho em cả Tự Nhiên Các nữa!"
"Tự Nhiên Các?"
"Đó là căn cứ của hệ Tự Nhiên từng đóng tại Tinh Giới."
Lê Dạng: "!"
Tuy cô trong Tự Nhiên Các gì, thậm chí chẳng quan tâm bên trong gì, chỉ cần nó đại biểu cho cái gì là đủ động lòng . Căn cứ của hệ Tự Nhiên! Biết khắp nơi đều là Thần Nhưỡng!
Lê Dạng nhanh chóng phản ứng , hỏi: "Vốn dĩ nó là căn cứ của hệ Tự Nhiên, tại còn tranh thủ cho em?"
"Haiz!" Ngưu Thiên Thiên hạ giọng, "Tính khí thầy em thế nào em còn lạ gì. Năm đó xảy chuyện, cô c.h.é.m c.h.ế.t mấy vị sĩ quan cao cấp ngay tại chủ thành Hoa Hạ!"
Lê Dạng: "!!!"
Ngưu Thiên Thiên kể: "Dù họ là kẻ phản bội thì cũng nên giao cho tòa án quân sự, thể... Haizz, vốn dĩ đang lý thành đuối lý.
Tất nhiên Trường Dạ Hầu sức bảo vệ Viện trưởng Tư, nhưng cái giá cô trả cũng lớn. Hệ Nông học nông nỗi cũng là vì khi đó nhiều tài sản tịch thu."
Lê Dạng tuy rõ chuyện năm xưa, nhưng dựa sự hiểu về thầy , cô thể tưởng tượng cảnh tượng đó. Hệ Tự Nhiên chỉ còn mỗi Tư Quỳ sống sót, chắc chắn cô ôm ý định ngọc nát đá tan, trực tiếp tay thanh trừng những kẻ phản bội bán nước ngay tại chủ thành.
vấn đề là bằng chứng. Còn bằng chứng Tư Quỳ g.i.ế.c tại trận thì rành rành đó. Cuối cùng, nể tình Tư Quỳ chiến công hiển hách và sự việc nguyên nhân, tòa án quân sự trừng phạt cá nhân cô, nhưng tịch thu gần như bộ tài sản của hệ Tự Nhiên.
Lê Dạng nhớ đến cảnh thầy khi tấn thăng thất bại còn chẳng nỡ dùng một lọ Cố Nguyên Đan, trong lòng khỏi xót xa.
Ngưu Thiên Thiên vỗ vai Lê Dạng: "Được , em lập công lớn! Ở Tinh Giới cũng coi như là chút tên tuổi !"
Ngưu Thiên Thiên nghĩ sự việc vẫn còn thấy sợ. Quả thực là ngàn cân treo sợi tóc!
là dù bào t.ử khuếch tán, nếu Chí Tôn tay thì vẫn thể dọn dẹp sạch sẽ. Tinh Giới cũng chẳng thái bình, bất kỳ vị Chí Tôn nào rời khỏi Tinh Giới đều thể trúng kế điệu hổ ly sơn. Nếu Chí Tôn Cửu phẩm về, mặc kệ bào t.ử khuếch tán thì biên giới Hoa Hạ sẽ gặp đại họa.
Bào t.ử phát tán , sát thương đối với Chấp Tinh Giả thì thấp, nhưng với thường là chí mạng. Nếu các vị Chí Tôn Cửu phẩm bỏ mặc sinh mạng của hàng ngàn vạn dân, thì tín ngưỡng của chủ thành Hoa Hạ cũng sẽ sụp đổ. Họ liều c.h.ế.t bảo vệ điều gì? Chính là hàng tỷ bá tánh Hoa Hạ đây!
Ngưu Thiên Thiên rời khỏi hệ Nông học, lúc ông ngoái về phía lưng chừng núi. Tư Quỳ vẫn đang bế quan, nhưng Ngưu Thiên Thiên luôn dự cảm chẳng lành. 28 năm bình yên ngắn ngủi sắp qua, cơn sóng dữ Tinh Giới lẽ sắp thổi lên hồi kèn chiến tranh.
* Văn phòng Hiệu trưởng.
Nguyễn Cẩn Bạch trình báo cáo sự việc .
Bà rũ mắt, thần sắc tối tăm khó đoán, chỉ thêm một câu cuối: "...Hy vọng ngài thể ngăn cản Trường Dạ Hầu, đừng quét sạch Hàng Tinh giáo."
Tại một nơi nào đó ở Tinh Giới.
Một tiếng thở dài dịu dàng đến cực điểm vang lên, khẽ lẩm bẩm: "Liên Tâm ăn thịt Tư Quỳ, mà chọn một Thiên vận giả mới ..."
"Thiên vận giả hệ Tự Nhiên... Ngon lành bao, thể hưởng thụ một chứ."
Tiểu kịch trường chịu trách nhiệm:
Giang Dữ Thanh: Nam phụ độc ác [Phẫn nộ]
Ác Chi Hoa: Ái chà, ngươi định tiểu tam [Thẹn thùng]
Hũ giấm Liên Tâm: Đạo hữu [Đáng thương]