Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng - Chương 219:-----

Cập nhật lúc: 2025-11-27 13:01:21
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Giang Dữ Thanh cũng thấy rõ công dụng của nước Thiên Tuyền, tránh khỏi cống hiến ít giá trị khiếp sợ.

Cậu khiếp sợ với Lê Dạng... Rõ ràng trong xương cốt thì keo kiệt vô cùng, nhưng ở những thời điểm mấu chốt hào phóng đến lạ. Thật là một con khó nắm bắt! Và sự khó nắm bắt giúp Giang Dữ Thanh bỏ túi thêm 1000 điểm khiếp sợ.

Vì vại nước Thiên Tuyền quá nặng và cồng kềnh, mà Lê Dạng còn hết Tàng Bảo Các, nên cô mang theo nó mà nhờ nhân viên quản lý vận chuyển ngoài .

Lê Dạng thầm: "Chờ chúng ngoài, Liên Liên thể uống no một bữa !"

Giọng điệu vui vẻ che giấu của cô khiến Liên Tâm xong vô cùng hưởng thụ.

【 Thọ mệnh +100 năm. 】

Dần dần cũng bắt đầu đưa lựa chọn. Lê Dạng lấy cái gì, mà Liên Tâm đang tập trung giúp cô chọn bảo vật nên cũng rảnh để ý.

Lê Dạng quan sát thần thái , thấy ai nấy đều khá hài lòng, chắc là lấy món đồ ưng ý.

Mãi cho đến khi lên tầng hai, Liên Tâm bỗng nhiên : "Đạo hữu, chỗ một món đồ đặc biệt sáng."

Lê Dạng tỉnh cả , hỏi: "Sáng cỡ nào?"

Liên Tâm nghĩ ngợi một chút, cố gắng diễn tả cho Lê Dạng hiểu: "Cộng tất cả những món sáng nhất đó cũng bằng nó."

Lê Dạng: "!"

Đây chắc chắn là hàng xịn . Độ sáng quyết định phẩm cấp, phẩm cấp món chẳng vượt xa tít tắp mấy món ...

Bất kể công dụng của nó là gì, chỉ riêng cái phẩm cấp cũng đủ khiến Lê Dạng động lòng!

Lê Dạng : "Đợi đến gần, giúp xem thông tin chi tiết nhé."

Liên Tâm: " Được!"

Đi hết một nửa tầng hai, của hệ Nông học về cơ bản đều chọn xong. Họ đều tò mò quan sát Lê Dạng, vì Lê Dạng vẫn còn một cơ hội lựa chọn nữa. Chính xác hơn là cơ hội của Liên Tâm.

Lê Dạng bước từng bước về phía , cô vẫn chẳng thấy gì, nhưng khi đến một kệ hàng nhỏ nào đó, cô nhận sự bất thường của nó.

Các kệ hàng khác đều là kiểu mở, duy chỉ kệ hàng những riêng lẻ mà còn giống như một cái lồng sắt nhỏ, như đang giam giữ thứ gì đó.

Sự tồn tại dị thường thế , hẳn là đều sẽ hứng thú chứ nhỉ? Lê Dạng về phía Lâm Chiếu Tần, thấy họ chỉ liếc qua cái kệ kỳ lạ đó dời mắt ngay.

Ủa? Bọn họ thấy món bảo vật ?

Liên Tâm lên tiếng: "Đạo hữu, chúng đến nơi , chính là cái thứ nhốt trong lồng ."

Lê Dạng hỏi: "Nó tên gì? Phẩm cấp thế nào? Thông tin chi tiết ?"

Theo từng câu hỏi của cô, Liên Tâm lượt giải đáp.

"Món bảo vật là một cái bình nhỏ cỡ bàn tay, màu xám xịt, bên một hoa văn chìm... Tên của nó là Bình Ồn Ào."

Nghe cái tên , Lê Dạng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Thứ tuy sáng, nhưng hình như đồ đắn gì. Nhà ai đặt tên bảo vật là "Bình Ồn Ào" chứ? Cái tên cũng quá tùy tiện .

Liên Tâm tiếp: "Phẩm cấp tạm định là Lục phẩm."

Lê Dạng: "!"

Tầng một và tầng hai Tàng Bảo Các theo lý thuyết chỉ chứa bảo vật Tam, Tứ phẩm, thỉnh thoảng xuất hiện Ngũ phẩm là hiếm thấy. Sao Lục phẩm? Chẳng lẽ để nhầm chỗ?

Không đúng, nếu nhầm chỗ thì thể nào dùng lồng sắt nhốt riêng như .

Liên Tâm thông tin chi tiết: "... Chiếc bình phẩm cấp cao, nhưng vì hiệu quả sử dụng quá kém nên đ.á.n.h giá tổng thể thấp, đẩy xuống tầng hai Tàng Bảo Các..."

Thông tin chi tiết ngắn gọn súc tích như các món khác mà dài dòng văn tự, đủ thấy vị Tinh khí sư giám định món bảo vật khó xử thế nào.

Liên Tâm đến hiệu quả sử dụng: "Đặt nó trong môi trường yên tĩnh, nó sẽ phát âm thanh cực kỳ ồn ào. Âm thanh là tấn công phân biệt địch , sở hữu cũng thể tránh né. Tuy lực sát thương thực tế nào, nhưng lâu sẽ khiến tâm phiền ý loạn, ảnh hưởng đến tu hành của bản ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/la-sinh-vien-truong-quan-doi-nhung-lai-dam-me-lam-ruong/chuong-219.html.]

Lê Dạng: "......" Đây là cái đồ bỏ từ chui !

Liên Tâm xong cũng chần chừ: "Đạo hữu, thứ tuy phẩm cấp cao nhưng thật sự quá vô dụng, bạn chắc lấy nó ?"

Lê Dạng cũng do dự.

Thảo nào bảo vật Lục phẩm vứt ở tầng hai. Hóa là "hữu danh vô thực".

Có thật sự lấy nó ?

Thư Sách

Nếu chỉ vô dụng thì thôi , đằng nó còn gây ồn ào... Đối với Chấp Tinh Giả, đả tọa minh tưởng là việc tu hành thiết yếu, nếu suốt ngày mang theo cái Bình Ồn Ào , e là kịp tu hành cho phiền c.h.ế.t .

Cái bình thế nào cũng thấy là một cái hố...

Lê Dạng cảm giác thôi thúc lấy nó một cách khó hiểu.

Cảm giác kỳ lạ.

Thiên phú của Lê Dạng cực kém, điều kiểm chứng nhiều cần bàn cãi. dường như cô cũng một chút "thiên phú" đặc biệt. Ví dụ như cô cực kỳ nhạy cảm với những sự tồn tại vị cách cao.

Ban đầu là Liên Tâm, đó là Ác Chi Hoa, gần đây là Hoa Phong Linh, và giờ là cái Bình Ồn Ào rõ lai lịch .

Tuy nhiên, cảm ứng của cô với Bình Ồn Ào yếu hơn nhiều, kém xa sự mãnh liệt khi gặp Hoa Phong Linh.

Là do Bình Ồn Ào chỉ mới Lục phẩm thôi ?

Rốt cuộc nên lấy nó đây?

Liên Tâm giúp cô những điểm sáng phía , : "Đạo hữu, phía còn một bảo vật khá sáng, là..."

"Lấy nó." Lê Dạng đưa quyết định.

Nói thật, cô lấy cái Bình Ồn Ào về ích lợi gì, nhưng cô cảm thấy thể bỏ lỡ nó.

Phẩm cấp của Bình Ồn Ào đủ cao, lúc quan trọng lôi dọa hiệu quả bất ngờ.

Hơn nữa Lê Dạng còn ôm một tâm lý cầu may. Bảo vật trong Tàng Bảo Các đều do Tinh khí sư giám định. Đã là giám định thì khả năng sai sót. Biết họ giám định hiệu quả thực sự của Bình Ồn Ào nên mới vứt nó xuống tầng hai.

Lê Dạng thử dùng "khắc mệnh giám định" (dùng thọ mệnh để giám định) xem thể khai phá công hiệu thực sự của cái bình . Cô tin tưởng bản lĩnh của "Chị Trường Sinh". Chỉ cần đủ thọ mệnh, mắt gì là hệ thống .

Cuộc gặp gỡ giữa cô và Bình Ồn Ào là duyên phận, bỏ lỡ sẽ hối tiếc... Cho nên Lê Dạng quyết định lấy nó.

Nhân viên quản lý Tàng Bảo Các càng thêm kinh ngạc.

Vị Thiên Vận Giả hệ Tự Nhiên đúng là chơi bài theo lẽ thường!

Đầu tiên là lấy vại nước Thiên Tuyền trông vẻ tầm thường, đó lấy "hộ cưỡng chế" nổi tiếng của tầng hai Tàng Bảo Các.

Cái Bình Ồn Ào ở tầng hai sợ là hơn một ngàn năm... lẽ còn lâu hơn. Thế mà mãi chẳng ai thèm rước .

Một mặt là đa cảm ứng nó, mà cảm ứng thông tin chi tiết xong liền đầu bỏ ngoảnh , sợ nó ăn vạ.

Tàng Bảo Các nhiều bảo vật vô dụng như thế. Dù phẩm cấp cao đến thì ? Không giá trị thực dụng thì cũng chỉ là phế vật!

Chỉ ngờ cái "hộ cưỡng chế" hôm nay Thiên Vận Giả hệ Tự Nhiên chọn trúng.

Mọi trong hệ Nông học cũng thấy cảnh , họ tò mò c.h.ế.t, Lê Dạng lấy cái gì. Rốt cuộc ngay cả Lâm Chiếu Tần cũng cảm ứng món bảo vật đó, đủ thấy nó quý giá đến mức nào.

Họ nóng lòng khỏi Tàng Bảo Các ngay lập tức! Không vì gì khác, chỉ để xem món bảo vật thứ hai Lê Dạng lấy là cái gì!

Còn Giang Dữ Thanh, chuyến đúng là lỗ vốn.

Ngay khoảnh khắc Lê Dạng cầm lấy món bảo vật thứ hai, bắt đầu tự khiếp sợ.

Tại ?!

Mọi đều chỉ lấy một món? Sao cô dám lấy hai món?

 

 

 

 

Loading...