Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng - Chương 263:-----
Cập nhật lúc: 2025-11-29 12:23:32
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Dạng chỉ thấy đầu óc ong lên, sự va chạm tinh thần lực từ giọng cực lớn. Tuy nhiên nó ác ý với Lê Dạng, chỉ là do bản nó quá khổng lồ, giống như biển cả khẽ gợn sóng cũng đủ hất tung chiếc thuyền con là Lê Dạng.
Thư Sách
Lê Dạng buộc cắt đứt sợi tinh thần, thở dốc nhẹ: “Cảm ứng .”
【 Giá trị khiếp sợ từ Giang Dữ Thanh +1000 điểm. 】
Giang Dữ Thanh nén sự kích động, Lê Dạng hỏi: “ Tự Nhiên Các ?”
Lê Dạng day day ấn đường: “Chờ chút, tiêu hao nhiều, hoãn một lát.”
Giang Dữ Thanh lập tức móc viên đan d.ư.ợ.c hồi phục tinh thần lực quý giá của , hai tay dâng cho Lê Dạng: “Chị Dạng, xin mời!”
Vương Thụy Già tinh mắt thốt lên: “Vãi chưởng! Phẩm chất màu tím, viên ít nhất cũng 500 công huân đấy.”
Vu Hồng Nguyên chua chát : “Mới 500 công huân thôi mà…” Tức thật chứ, cái tên Giang Dữ Thanh đáng ghét , cái gì cũng giỏi hơn !
Lê Dạng cũng khách sáo với Giang Dữ Thanh, nuốt luôn viên đan hồi phục tinh thần. Đối với Giang Dữ Thanh, công huân chẳng là gì, chỉ cần vớt giá trị khiếp sợ, một giây xoa tay là mấy viên đan dược, kiếm mấy hồi.
Sau khi tinh thần lực hồi phục, Lê Dạng cảm ứng Tự Nhiên Các. Lần nhẹ nhàng hơn hẳn.
Quyền hạn của Tự Nhiên Các nhiều, nhưng Lê Dạng chỉ thấy ba cái: Một là mở trạng thái phòng ngự khẩn cấp; hai là mở chế độ tự động tấn công; cuối cùng là cho phép khách tham quan tiến .
Tuy chỉ ba quyền hạn nhưng đều mấu chốt. Lê Dạng chỉ qua là hiểu hai quyền hạn đầu mở lung tung.
Trạng thái phòng ngự chú thích: Một khi mở , bất kỳ ai cũng thể Tự Nhiên Các, và bên trong cũng thể ngoài. Còn trạng thái tự động tấn công thì càng nguy hiểm, lỡ ngộ thương của Thiên Cung thì phiền toái to.
May mà thao tác quyền hạn dùng cảm ứng từ biển tinh thần, lo chuyện lỡ tay bấm nhầm.
Lê Dạng thầm trong lòng: “Cho phép khách tham quan Giang Dữ Thanh tiến .”
Cuối cùng, Giang Dữ Thanh - nhân viên ngoài biên chế cũng theo Tự Nhiên Các.
Lúc , nhóm Phong Nhất Kiều bận rộn ở ngoại thành khu Đông cũng trở về.
Lâm Chiếu Tần thấy Lê Dạng liền phấn khích hỏi: “Sư tỷ, mang về cho em thanh tinh binh nào ?”
Lê Dạng : “Vào trong .”
Mọi thấy thái độ cô như , tim khỏi chùng xuống. Chẳng lẽ chuyến Kiếm Trủng Lê Dạng thu hoạch gì ? Phong Nhất Kiều âm thầm soạn sẵn lời an ủi trong đầu.
Mọi xuống đệm hương bồ trong Tự Nhiên Các, mắt mở to mong chờ Lê Dạng.
Phong Nhất Kiều hắng giọng : “Cho dù thu hoạch cũng cả… Chúng sẽ nghĩ cách khác …”
Thú thật, lời an ủi của khá yếu ớt. Phong Nhất Kiều thực sự Lê Dạng gánh vác quá nhiều áp lực, càng nàng vì thu hoạch mà nản lòng.
Lê Dạng : “Thu hoạch cứ để đó khoan hãy , em giới thiệu với một chút…”
Cô đẩy búp bê cơ giáp đến mặt , nghiêm túc : “Cô bé tên là Trầm Nhật, là thần binh dạng trưởng thành…”
Nghe , mắt sáng rực lên ngay lập tức. Khóe miệng Phong Nhất Kiều kìm mà nhếch lên, nở một nụ rạng rỡ.
Chung Khôn buột miệng: “Trời ơi sư tỷ, thần binh trưởng thành của chị cũng quá…” Đáng yêu !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/la-sinh-vien-truong-quan-doi-nhung-lai-dam-me-lam-ruong/chuong-263.html.]
Chưa đợi hết câu, Lê Dạng đính chính: “Cô bé là thần binh trưởng thành, nhưng cô bé thuộc về .”
Mọi : “???”
Tình huống gì thế ?
Mắt Lâm Chiếu Tần như dính chặt Trầm Nhật, nhúc nhích nổi. Cô nàng bắt đầu ảo tưởng: Chẳng lẽ thần binh trưởng thành hợp với sư tỷ nên thuộc về sư tỷ? Vậy liệu hợp với ? Hay là sư tỷ trăm cay ngàn đắng tìm thần binh trưởng thành về cho ?
Nghĩ đến đó, Lâm Chiếu Tần cảm động đến mức nước miếng sắp chảy khỏi khóe miệng.
Cuối cùng Lê Dạng cũng hết câu: “Cô chỉ thuộc về chính thôi, nhưng tương lai sẽ cùng kề vai chiến đấu với cô . Cô sẽ là chiến hữu, đồng đội và bạn tri kỷ của !”
Nhiệt độ ở Thiên Cung Hoa Hạ mô phỏng theo mùa của Hoa Hạ. Lúc đang là đầu hạ, gió mát lay động tấm rèm lụa mỏng của Tự Nhiên Các, ánh sáng lấp lánh rọi Lê Dạng và búp bê cơ giáp.
Mọi đến ngẩn ngơ. Một lúc , Vu Hồng Nguyên mới lớn tiếng : “Trầm Nhật, hoan nghênh !”
Những khác cũng hồn, nhao nhao hưởng ứng: “ đúng, hoan nghênh Trầm Nhật!”
Chung Khôn bắt đầu lải nhải: “Bạn của Lê Dạng là bạn của . Hai ai lớn ai nhỏ đây? Cậu lớn thì gọi là chị, lớn thì gọi là … Ái chà!”
Lâm Chiếu Tần tát một cái, mắng: “Ai thèm gọi là chứ! Cũng chẳng ai nhận em!”
Nói , Lâm Chiếu Tần Trầm Nhật với ánh mắt long lanh, hỏi: “Cái đó… nhà chị em gì ? Có thể giới thiệu cho tớ quen chút ? Tớ cũng bạn .”
Giọng điệu thì đáng thương, nhưng ánh mắt rực lửa như tên sở khanh đang mưu đồ bất chính.
Chung Khôn kéo Lâm Chiếu Tần , : “Đừng nó hươu vượn! Lão Tần là thể chất bạn bè, nhưng thì khác, thích kết bạn nhất…”
Lâm Chiếu Tần: “ bạn bè thì ? Thế mới trân quý chứ! Đâu như , đồ củ cải lăng nhăng, ai cũng bạn !”
Hai kẻ dở cãi , nhưng nhờ thế mà khí trở nên sôi động hẳn.
Trầm Nhật nghiêng đầu Lê Dạng, đôi mắt tràn ngập sự tò mò về những điều mới mẻ.
Lê Dạng lượt giới thiệu cho cô bé: “Đây là đại sư Phong Nhất Kiều, đây là nhị sư tỷ Lữ Thuận Thuận, đây là tam sư Hạ Bồ Đào…”
Trầm Nhật chào hỏi từng , còn đưa bàn tay cơ giáp nhỏ xíu bắt tay họ một cách lịch sự.
Bộ ba “lão nông” sự đáng yêu cho tim gan run rẩy. Hạ Bồ Đào xoa xoa tay : “Em thích ăn màn thầu ? Anh màn thầu to biến dị siêu thơm cho em nhé!”
Lữ Thuận Thuận gạt : “Nhà ai thần binh mà ăn màn thầu chứ! Xê chỗ khác!”
Cô ghé sát , hì hì hỏi Trầm Nhật: “Em ăn gì? Nói cho sư tỷ, sư tỷ tìm cho em.”
Thanh Trần bên cạnh chứng kiến cảnh , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn cảm khái việc Lê Dạng thực sự coi Trầm Nhật là bạn, cũng cảm thán bầu khí thiện của hệ Tự Nhiên.
Sau suốt 28 năm trống vắng, Tự Nhiên Các vang lên tiếng vui vẻ. Thanh Trần thực lòng hy vọng hệ Tự Nhiên tái sinh sẽ gặp tai họa ngập đầu vô vọng nữa.
Giang Dữ Thanh thì đang vội c.h.ế.t, trong đầu chỉ là: Nói chính sự chứ! Có thể nào nhanh chóng c.h.é.m gió về chuyến Kiếm Trủng ? Hắn soạn sẵn bài văn tế cả vạn chữ , chỉ chờ để khiếp sợ thôi!