Thì  đôi mắt bà Trương chỉ  dị tật bẩm sinh, chứ thật   hề mù.
Bà  chỉ giả vờ là  khiếm thị để hưởng thêm trợ cấp.
Mồ hôi lạnh chảy ròng  lưng, sự sợ hãi   chiếm lấy linh hồn .  gần như  thở nổi nữa.
   gì đây? Bà  sẽ báo cảnh sát ư? Hay tống tiền?     một xu dính túi, lấy gì mà đưa cho bà  đây?
Đôi mắt đục ngầu của bà lão  thẳng  : "Bà  thể giúp cháu, nếu cháu bằng lòng tin tưởng bà."
7
Kể đến đây,  thấy  khát nước.
Chu Dạ  cuốn  câu chuyện, giục  kể tiếp.
  vội, mà hỏi : "Nếu là  thì  sẽ  thế nào?"
Anh  suy nghĩ một lát: "...Anh sẽ đồng ý thôi. Dù gì cũng đến nước  , đánh cược một  cũng . Vào năm 2005, camera  phổ biến như bây giờ, vẫn  khả năng thoát tội.  mà... một bà già thì  thể  gì?"
Dường như   mấy hài lòng với câu trả lời đó.
“Thật ... cũng  chỉ  một lựa chọn .”  mỉm , nửa gương mặt chìm trong bóng tối.
"Bên em  tới hai , mà bà Trương  chỉ là một bà lão mù    thích.”
"Thế nên, em và   một lựa chọn khác… là g.i.ế.c  diệt khẩu."
8
Nhìn thấy  như , Chu Dạ biến sắc.
 nắm lấy tay  . Lòng bàn tay    ướt  lạnh,  đau lòng nắm chặt.
“Ý định g.i.ế.c bà … đúng là  thoáng qua đầu em. Lúc đó đầu óc em rối bời,  một khoảnh khắc ngắn ngủi, em cảm giác bản   biến thành bố,   dồn  đường cùng, chỉ còn  đánh cược. Khi đối mặt với sinh tồn, con    thể trở thành kẻ liều lĩnh nhất.”
"Cuối cùng, em chọn tin tưởng bà ."
Bà Trương bảo chúng  kéo xác c.h.ế.t  bếp của bà , chúng   theo.
Bà  hỏi   định  gì .
Mẹ  từng thích xem phim hình sự, kiến thức về tội phạm chỉ dừng  ở mức phim truyền hình: "Vứt... vứt ? Vứt  biển? Hay bãi rác?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lac-trong-tam-tri-ke-sat-nhan/chuong-3.html.]
Những lời  lắp bắp  khiến bà Trương  khẩy.
“Vớ vẩn! Xe ? Các  định chở xác kiểu gì? Gọi taxi ? Hay  xe buýt? Dùng gì bọc xác? Bao tải  vali? Nhà các   ?”
Mẹ  lắc đầu tuyệt vọng. Mỗi câu hỏi của bà Trương như một nhát d.a.o lạnh lùng c.h.é.m  thực tế,     chống đỡ nổi.
"Giờ  mà bắt taxi, nhất định sẽ    nhớ mặt. Mà các    công cụ gì, thì vứt cái nỗi gì? Vịnh gần nhất cách đây một trăm ba mươi cây  lận đó!”
“Chưa kể,  nhiệt gan  thể dùng để suy  thời điểm tử vong. Một khi  điều tra đến nơi đến chốn, các   thoát nổi .”
Vậy thì   ? Khi cả hai đang   bế tắc, bà Trương chậm rãi lên tiếng:
“Thực  cũng  khó giải quyết…”
“Một khi xác  còn, thì chẳng ai đoán  thời điểm c.h.ế.t cả.’
9
Từ ngày đó, bà lão  còn bán bánh thịt rán nữa, mà chuyển sang bán Lâu Mai.
*Lâu Mai: một món ăn Trung Quốc phổ biến, đặc biệt là ở Đài Loan và Trung Quốc đại lục, bao gồm các loại thực phẩm  ninh hoặc om trong nước dùng đậm đà. Nó  thể bao gồm nhiều loại nguyên liệu như đậu phụ, thịt, nội tạng, trứng, rau củ, và các loại gia vị khác .
Mẹ  giúp việc, Bà Trương ở bên cạnh chỉ đạo. Hàng xóm thắc mắc, bà vui vẻ đáp: "Tay nghề của bà lão  đây giỏi thế , chẳng lẽ mang xuống mồ? Mẹ An Thụy nhanh nhẹn chịu khó,  cho nên chúng  hợp tác  giàu thôi."
Quả thật, Bà Trương  món Lâu Mai  đỉnh.
Bà   thịt  ngọt thanh,  béo ngậy gây ngán, bí quyết  ở việc kiểm soát lửa và hớt bọt.
"Lửa lớn thì thịt khô, cháy cạnh. Lửa nhỏ thì  ngấm vị,  đậm đà."
Trời còn  sáng,    đạp xe kéo chở ba mươi cân thịt đông lạnh từ chợ đầu mối về. Trong đó  đầu heo, chân giò heo, lòng heo, tim gà, tim vịt và hơn chục loại khác. Mẹ  căng thẳng đến mức cứ xoa tay.
“Có  phát hiện …?”
Bà Trương lập tức lườm bà một cái: "Nhà nào chẳng dùng thịt đông lạnh? Cứ cho nhiều gia vị  thì ai mà   chứ. À , khi chị rửa tai heo thì    ẩu  đấy. Lông tai, lông mũi nhiều lắm,   sạch cho kỹ.”
Có thể ,  thời gian đó    hề chợp mắt,  dám rời nồi Lâu Mai một phút nào.
Công sức chúng  bỏ   uổng phí. Khi nắp nồi  mở , mùi thịt thơm ngào ngạt lập tức tràn ngập cả gian phòng. Mẹ  vô thức hít sâu một : “Thơm thật đấy.”
Không chỉ thơm, mà chúng  còn bán “hào phóng”. Khu  ai cũng túng thiếu, bà Trương dạy   nướng sẵn bánh mì,  xắt nhỏ thịt, nhồi căng đầy từng ổ bánh.
Cắn một miếng, bánh giòn tan, thịt thơm ngọt,   mà việc kinh doanh   cho ?