định giải thích, thì  giúp việc gõ cửa dồn dập: "Thưa bà chủ, khách từ quê của bà  đến  ạ."
Thấy    đón khách, Chu Dạ nơm nớp lo sợ liếc  một cái, nhưng chỉ với một cái  đó thôi là     lập tức cứng đờ tại chỗ.
Trong phòng khách, bà lão lặn lội đường xa đến  một đôi mắt mù mờ đục.
Khoảnh khắc , ranh giới giữa câu chuyện và hiện thực trở nên mơ hồ.
Tại  nhân vật vốn dĩ chỉ  trong câu chuyện  sống sờ sờ xuất hiện  mắt? Chẳng lẽ câu chuyện g.i.ế.c  là thật ...
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, Chu Dạ cảm thấy  đang rơi  một cái bẫy  giăng sẵn một cách tinh vi.
Bát mì trộn từng khiến   say mê chính là do bạn gái   nấu.
Từ chiếc hũ sành màu đỏ sậm cũ kỹ, cô nhanh tay dùng đũa gắp  một khối thịt   hầm kỹ đến sẫm màu, lợi dụng  nóng mà chặt nhuyễn , rắc thêm chút hành lá, thơm đến mức khiến   thèm nhỏ dãi.
"Em yêu , tay nghề của em còn hơn cả đầu bếp khách sạn năm ."
Lúc nào Chu Dạ cũng ăn sạch sành sanh,  chừa  một giọt nước sốt nào.
Mỗi  như , bạn gái     đầy ẩn ý: "Thế ? Đây là công thức  em để  đấy. Bí kíp gia truyền tích lũy bao năm, đương nhiên khác với bên ngoài ."
Tích lũy bao năm... Đầu óc Chu Dạ choáng váng,  dày quặn lên từng cơn, chỉ thấy buồn nôn đến phát sợ. Anh   thể chấp nhận   cạnh  là kẻ g.i.ế.c .
Cho dù là bất đắc dĩ thì cũng  !
Chu Dạ lập tức gọi cho nữ thư ký, giọng đầy bực dọc: "Cô lập tức điều tra tình hình gia đình của An Thụy mười lăm năm  ngay cho ."
"Đặc biệt là... về bố cô , nhanh lên!"
Lúc đó,  đang  trò chuyện với bà Trương trong phòng khách. Bà  rụt rè  ở mép ghế sofa: "Làng ngập nước, đường  ga   kẹt,  trễ ngày vui của cháu …"
Bình thường Chu Dạ  thích giao du với   ở quê ,  mà hôm nay  trái hẳn với thường lệ, cứ hỏi tới hỏi lui.
Khi  ngang qua chỗ bà Trương, tay   run đến mức đánh rơi cả cốc .
Nếu    nhanh mắt nhanh tay, thì cốc nước nóng   đổ hết lên  bà lão .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lac-trong-tam-tri-ke-sat-nhan/chuong-5.html.]
Anh   ngừng dò hỏi bà lão: "Bà Trương, bà thật sự   thấy gì nữa ?"
Bà lão     gì, : " ,   đục thủy tinh thể, gần như chẳng còn  thấy gì. Lần  may  cháu trai đưa  lên thành phố. An Thụy bảo   phẫu thuật, nhưng trời ơi, già , tốn tiền  gì nữa."
Nhìn bộ dạng căng thẳng của Chu Dạ mà   nhịn  .
Sau khi tiễn bà Trương ,  vòng tay ôm lấy eo   từ phía ,  đầy ẩn ý: "Ông xã,  sẽ  thật sự tin câu chuyện đó chứ?"
"Rốt cuộc thì đó là câu chuyện,  là bí mật của em?"
Hô hấp của Chu Dạ trở nên dồn dập,  áp sát lưng  , cảm nhận sự run rẩy nhẹ truyền đến từ lưng  : "Bà Trương  , là bà cô bên ngoại của em. Trong truyện thì kiểu dùng hình mẫu  quen để tạo hình nhân vật là bình thường mà. Anh nghĩ xem, nếu thật sự là bà  thì  mười lăm năm tuổi tác cũng  khớp  còn gì."
Lúc , nữ thư ký của   gửi thông tin điều tra tới.
 nhanh tay giật lấy điện thoại, mặc kệ Chu Dạ ngăn cản mà  to nội dung tin nhắn lên.
"Chu Tổng, bố  bà chủ vẫn còn sống khỏe ạ. Mười lăm năm  ông  còn là giám đốc nhà máy bông quốc doanh. Hôm đính hôn họ cũng  mặt mà,  nhớ ?"
"An Thụy, trả điện thoại đây cho !"
Nhìn bộ dạng  tái mét mặt mày  tức tối của Chu Dạ mà  vui   tả xiết.
"Anh yêu, câu chuyện đó em lấy cảm hứng từ một sự việc  thật xảy  trong nhà máy của bố em. Tên truyện là Dục vọng, kể để nhắc mấy  đàn ông rằng nếu  kiềm chế  dục vọng thì sớm muộn gì cũng sẽ tự rước họa  . Anh thấy  đúng ?"
Cuối cùng Chu Dạ cũng nhận  rằng  đang tức giận.
Chỉ là   giống những  phụ nữ khác.
 càng giận…  càng  rạng rỡ.
"Chu Dạ, ngay đêm tân hôn mà   lén lút ve vãn bạn  em, em   quyền giận ?"
"Khi  về,    mùi nước hoa của  khác."
Sự thật thường  xuất hiện  lớp vỏ bọc của một câu  đùa.
Khương Tư Tư là bạn  của , xuất  là  mẫu, chân dài quyến rũ. Chu Dạ  sớm  hứng thú với cô , tất nhiên,    đó đều là chuyện của quá khứ .
“Chỉ   thôi, sẽ     . Anh thề với em đấy.”