Để bày tỏ quyết tâm, Chu Dạ mở WeChat  xóa hết  cách liên lạc của đối phương  mặt .
"An An, ngay lúc ,   yêu chỉ  em thôi."
Chu Dạ bóp nhẹ cằm ,  hôn . Trước mặt  ,   chỉ cảm thấy khắp  nóng ran.
Anh  chuẩn  chống tay  dậy, nhưng đầu gối  đột ngột mềm nhũn. Cơ thể mất hết sức lực,   ngã phịch xuống giường, thở hổn hển: "Khoan ,   ..."
"Sao   dùng sức , tim đập còn nhanh nữa?"  nhẹ giọng an ủi.
"Không  , đây đều là những dấu hiệu bình thường  khi trúng độc."
Chu Dạ đột nhiên mở to mắt.
“Tuy loại độc   thể gây c.h.ế.t , nhưng  mất một  thời gian mới phát tác.”
Sợ   cảnh giác, cho nên  mới cố tình dùng câu chuyện để đánh lạc hướng cảm xúc của  .
"Khi sự chú ý của con   phân tán, họ sẽ tự động bỏ qua những khác thường đang diễn  trong cơ thể .”
“Một câu chuyện thành công  thể khiến   đồng cảm, tim đập nhanh, đổ mồ hôi, run rẩy. Họ sẽ quy hết cho cốt truyện, cho rượu… chứ  nghĩ đến việc    đầu độc.”
 vô cùng hài lòng: "Xem  câu chuyện của em  thành công."
"Tại ... em   gì..."
Chu Dạ  , ánh mắt đầy hoảng loạn. Toàn   co giật dữ dội, răng va   lập cập. Anh  cố sức bò khỏi giường, nhưng   giữ chặt    trong một cái ôm tưởng như dịu dàng.
"Ngay từ đầu câu chuyện,   nên cảnh giác ."
"Mười lăm năm , khách sạn Như Hào,   nhớ ?"
Trong đám công tử con nhà giàu  lăng mạ  năm đó  cả Chu Dạ.
"Em  cho  cơ hội để sống sót ."
"Thuốc độc cần thời gian mới phát tác, nếu   chút hổ thẹn với chúng , thì chắc chắn sẽ nhận  và cảnh giác, từ đó tự cứu lấy  .  đáng tiếc là     phát giác,   quên hết về những nạn nhân năm đó. Phải , trong mắt  thì chúng  chỉ là những con gà, là công cụ mà thôi."
Những ký ức  dốc hết sức để chôn vùi, trong mắt Chu Dạ  chẳng đáng nhắc tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lac-trong-tam-tri-ke-sat-nhan/chuong-6.html.]
Dù  thì nhà họ Chu cũng cũng là chủ của sòng bạc và khách sạn lớn nhất vùng. Mười lăm năm , Chu Dạ đang nghỉ hè thì  bố sai đến học việc quản lý.
Biết  một  khách hàng VVIP thích nữ sinh tươi trẻ,   lập tức  lệnh cho thuộc hạ: "Vậy thì  tìm ,  là loại xinh , trong sáng.  , chẳng    nhiều kẻ nợ tiền ?"
"Chẳng lẽ bọn chúng   con gái ?"
"Đổi góc  , con gái  việc ba ngày, thì cho chúng nó bớt  lãi suất một ngày, như thế đủ ưu đãi ?"
“"Cây hẹ" thối rễ thì bỏ , nhưng chúng còn  thế hệ  mà."
Không ai  nhớ  quá khứ dơ bẩn cả.   thì khác, vì bản   vốn   đẩy xuống vực sâu .
"Anh  nhớ ? Để em giúp  nhớ  nhé.Hôm đó là thứ Năm, trời xanh lắm. Anh đang mở tiệc ngủ ở tầng cao nhất của khách sạn. Khi bọn em  đưa đến, bên trong đang bật nhạc rock ầm ĩ. Anh  mở cửa, cau  hỏi: “Sao giờ  mới đến?”,  bốn đứa bọn em  đẩy .”
"An An,  sai ,  yêu em mà..."
Chu Dạ hầu như  phát  tiếng ,   hạ thấp giọng cầu xin : "Hồi đó  còn trẻ...  hiểu chuyện,   chuyện sai trái. Cho  cơ hội ,  sẽ bù đắp cho em..."
"Anh còn trẻ ? Thế còn em?"  cúi thấp mặt.
“Anh luôn  em   kẻ ham tiền, điểm … đúng là   chuẩn.”
Từ đầu đến cuối, thứ mà   chỉ  mạng của  .
Bên cạnh Chu Dạ luôn  vệ sĩ  theo,     cảnh giác. Muốn tiếp cận    khó,  bảo  tính mạng mà rút lui  càng khó hơn.
Những năm qua,  vẫn luôn nghiên cứu  .
 phân tích thói quen sinh hoạt, khuyết điểm tâm lý của  , dựa  việc   mất  từ nhỏ nên  đa nghi mà  tay đúng chỗ,  lượt đánh bại.
 tạo  tai nạn, khiến   phụ thuộc  .   ham vật chất,   chút hứng thú nào với tiền bạc, trang sức, khiến   yên tâm về .
 chủ động đề nghị ký thỏa thuận tiền hôn nhân, chứng minh bản    ý đồ gì khác.
Chu Dạ đau đớn ngẩng mặt lên. Phòng ngủ ở tầng hai của căn biệt thự,   và vệ sĩ đều ở tầng một. Anh  điên cuồng  kêu cứu, nhưng cổ họng chỉ  thể phát  tiếng rít.
Mỗi phút, mỗi giây, đều dài đằng đẵng như .
Tiếng giãy giụa dần yếu , cũng giống như nỗi đau trong đời, cuối cùng  cũng sẽ kết thúc.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn  tiếng thở của một  , thì  mới   gương. Trên đó phản chiếu khuôn mặt lạnh lẽo đầy ý  của  lúc .