Sau khi dứt lời, Thẩm Bích Thấm về phía Thẩm Bích Lan, chằm chằm bụng nàng , lạnh lùng : "Thai của ngươi cũng dễ dàng gì mà , ngươi nên trân trọng "
Thẩm Bích Thấm xong thì đầu với Thẩm Thủ Nghĩa, Triệu Tam Thủy thấy nàng rời nên vội vàng lùi nhường đường cho nàng.
"Triệu Tam Thủy, tên đáng c.h.ế.t nhà ngươi, ngươi lương tâm, còn đang m.a.n.g t.h.a.i đứa bé của ngươi nhưng ngươi hổ thông đồng với tiểu tiện nhân , đồ hổ."
Từ khi Thẩm Bích Lan mang thai, tính tình thường cáu gắt, càng ngày càng định, mỗi khi tức giận là thể khống chế . Lúc nàng đang chỉ Triệu Tam Thủy, c.h.ử.i ầm lên bằng mấy lời thô tục, cực kỳ khó .
"Thẩm Bích Lan, ngươi đừng thấy cho ngươi thể diện mà cần! Nếu nể mặt đứa bé trong bụng ngươi, lão t.ử cũng cầu ngươi về."
Triệu Tam Thủy cũng nổi điên lên , chỉ Thẩm Bích Lan, mặt mày hung dữ : "Lão t.ử còn trẻ, nếu ngươi còn phát bực thì tự ngươi nuôi lấy đứa nhỏ đó !"
"Ngươi lắm Triệu Tam Thủy, quả nhiên ngươi vẫn còn nghĩ đến tiểu tiện nhân , liều mạng với ngươi."
Thẩm Bích Lan đang nổi điên nên sự uy h.i.ế.p của Triệu Tam Thủy là vô dụng. Thế là nàng hét lớn một tiếng, nhào về phía Triệu Tam Thủy.
"Cẩn thận đứa nhỏ! Cẩn thận đứa nhỏ!" Nhìn thấy hành động của Thẩm Bích Lan, đều nhịn mà giật thốt lên.
"Ả nữ nhân điên !"
Vốn dĩ Triệu Tam Thủy tránh nhưng thấy nhắc nhở, vì chỉ thể yên tại chỗ như thế, nào ngờ Thẩm Bích Lan tay nể tình, nàng cào mặt Triệu Tam Thủy, mặt Triệu Tam Thủy lập tức xuất hiện ba vết máu. Triệu Tam Thủy tức giận, chỉ ước gì bóp c.h.ế.t Thẩm Bích Lan ngay lập tức.
"Ta, hu hu, cố ý, ai bảo ngươi nghiêng về phía tiểu tiện nhân , hu hu."
Lúc Thẩm Bích Lan tỉnh táo , nàng thấy Triệu Tam Thủy trợn trừng hai mắt, dáng vẻ hung thần thì lập tức rống lên.
"Đến cùng ngươi theo về ? Lão t.ử cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Thấy Thẩm Bích Lan rõ ràng tay đ.á.n.h rống lên như chịu uất ức, Triệu Tam Thủy thật sự tức nổ phổi nhưng hiện tại Thẩm Bích Lan đang mang đứa nhỏ của Triệu gia nên cho dù tức giận nhưng cũng chỉ thể nhẫn nhịn.
"Bà, nương..."
Tất nhiên Thẩm Bích Lan về, bây giờ thanh danh của nàng mất hết , ngoại trừ Triệu gia , nàng căn bản thể đến nơi nào nữa, hơn nữa đứa nhỏ tuyệt đối thể phụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/234.html.]
"Muốn trở về cũng nhưng Triệu gia các ngươi rước về một nữa, để Bích Lan của chúng nở mày nở mặt tái giá một nữa, nếu thì đừng bàn!" Thẩm lão thái kiên quyết .
"Bà...
"Được, cứ như thế! Nên như thết Chúng đồng ý. Chúng đồng ý." Triệu Tam Thủy tức giận phản bác thì Triệu lão thái cắt ngang lời : "Bích Lan sinh đứa nhỏ cho Triệu gia chúng , là đại công thần, ngươi cưới nàng trở về là chuyện ."
"Hừ, vẫn là bà thông gia hiểu rõ lý lẽ." Thẩm lão thái thấy Triệu lão thái đồng ý, thái độ của bà cũng dịu xuống nhiều.
"Chỉ là bà thông gia , Bích Lan đang mang thai, chuyện tổ chức hôn lễ thế cũng đơn giản, bà xem là chúng thương lượng thế nhé!"
Triệu lão thái giữ c.h.ặ.t t.a.y Triệu Tam Thủy đang bùng nổ : "Trước tiên chúng đưa Bích Lan về , nhất định chăm sóc cho Bích Lan, chờ đến khi đứa bé sinh , Triệu gia chúng sẽ lập tức đến nhà đặt lễ lễ kết hôn, bà thấy thế nào?”
"Bích Lan, cháu thấy thế nào?" Quả thực Triệu lão thái sai, vác bụng bầu lớn như lễ kết hôn thật sự thể nào nổi.
"Bích Lan theo bà."
Trong lòng Thẩm Bích Lan về Triệu gia, chỉ là trong lòng nàng hận Thẩm Bích Thấm nên mới chịu đựng lên tiếng , bây giờ Triệu lão thái đều tỏ thái độ thế , tất nhiên nàng cũng hiểu đạo lý 'thấy thì lấy'.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Vậy cứ theo lời bà !" Thấy Thẩm Bích Lan bằng lòng, Thẩm lão thái phản đối nữa.
"Ôi, là , Bích Lan , đó vài ngày khiến con uất ức, nương sẽ đối xử với con, cảm nhận sinh cho Triệu gia chúng một đại tôn t.ử trắng trẻo mập mạp."
Thấy Thẩm Bích Lan đồng ý, Triệu lão thái cũng bước lên giữ chặt một tay Thẩm Bích Lan, thiết : "Cảm ơn nương." Lúc hai nhà như xưa nên Thẩm Bích Lan cũng tự nhiên gọi một tiếng nương.
"Ôi, Lan Nhi ngoan của nương!"
Triệu lão thái vui vẻ , đó mới với Triệu Tam Thủy: "Tam Thủy, con còn ngây đó gì? Còn mau đưa lễ vật lên cho bà thông gia."
"Bà, đây là t.h.u.ố.c bổ cho bà bồi bổ sức khỏe, hy vọng bà ghét bỏ." Thấy chuyện giải quyết, trong lòng Triệu Tam Thủy cũng hết giận ít, bước lên đưa lễ vật cho Thẩm lão thái.
"Bà thông gia thật sự quá khách sáo. Nào nào nào, mau trong một lát." Nhận lễ vật xong, khi xác định lễ vật khá nặng, Thẩm lão thái lập tức trở nên nhiệt tình hơn.