Sau khi tỉnh , Cố Tri Ý thẫn thờ  trần nhà. Giấc mơ   quá đỗi chân thật, thật đến mức khiến cô  tự hỏi, liệu   ở một thời  khác,  một Cố Tri Ý khác đang thực sự trải qua những điều đó .
Cô khẽ ngẩng đầu,  thoáng qua  đàn ông vẫn đang ôm chặt lấy , khẽ nở một nụ  rạng rỡ.
Mặc kệ chuyện đó  thật  , giờ đây tất cả  là quá khứ . Hiện tại, cô đang sống ở một thời  khác,  một mái ấm hạnh phúc,  một  chồng hết mực yêu thương,  con cái hiếu thuận, và cả những  bạn   thể cùng cô sẻ chia  niềm vui, nỗi buồn.
Cuộc sống khi về già của họ chắc chắn sẽ  hề cô đơn.
Cho dù    già  chăng nữa, họ cũng sẽ là một nhóm lão niên thật thú vị.
“Vợ ơi, ngủ thêm chút nữa nào.” Người đàn ông bên cạnh  càng ôm chặt cô hơn  lòng, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô.
Cố Tri Ý  thấy thói quen cưng chiều, xem  như một đứa trẻ của ,  khỏi bật  tủm tỉm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt .
Hài lòng nép  trong lòng  mà dần chìm  giấc ngủ.
Lâm Quân Trạch  từng cho rằng cuộc hôn nhân của    đến hồi kết, thậm chí ngay cả tương lai của hai ,  cũng  vạch sẵn .
Chỉ là  ngờ, cuộc đời   xảy  một sự  đổi lớn lao ngoài sức tưởng tượng, bắt đầu từ khoảnh khắc   thương.
Anh tự hỏi, sự nghi ngờ  bắt đầu từ khi nào? Có lẽ là từ cái  đầu tiên  chăng?
Ánh mắt của  vợ khi  ,  đây  hề  tình yêu, chỉ chất chứa oán trách. Anh cũng  thể hiểu , dù  thì  là một quân nhân, thời gian   thể ở cạnh gia đình quả thực  hạn chế.
   gặp mặt định mệnh , trong mắt cô   chỉ  vẻ tò mò, thăm dò, như  đầu tiên   thấy một  mà cô vẫn luôn  danh bấy lâu.
Và cả lúc cô chia sẻ với  việc cô  mang thai, cảm giác vui sướng  khác hẳn  . Khi , cô báo tin vui nhưng    lấy đồ vật khác  để trao đổi, tính toán.
Sau , khi    giường bệnh, cũng chính cô là  tận tình chăm sóc . Anh vẫn luôn  rõ rằng, cô  chu đáo chuẩn  từng bữa cơm,  ngày ngày kiên trì xoa bóp đôi chân đau nhức cho . Lâm Quân Trạch thầm nghĩ, việc đôi chân   thể phục hồi   và   đơn vị công tác, công lao lớn nhất hẳn  thuộc về cô .
Anh vô cùng cảm kích về điều đó. Anh yêu nghề lính  như sinh mạng, nào  rời bỏ nó dù chỉ một giây. Chính vì thế,  luôn tâm niệm, việc   thể trở  với quân ngũ, tất thảy đều là nhờ công sức  nhỏ của  vợ hiền của .
Sau những  hai  tâm sự, trò chuyện,  nhận  cô   đổi rõ rệt đến nhường nào. Và cô cũng , cũng cảm nhận  sự chuyển biến trong con  .
Chính  cũng  tự tay chăm sóc cô trong những tháng cuối của thai kỳ. Đó là  đầu tiên,  thấm thía sâu sắc nỗi vất vả, gian truân của một  phụ nữ khi mang nặng đẻ đau.
Nhiều lúc, Lâm Quân Trạch  khỏi tự hỏi, rốt cuộc thì Cố Tri Ý của ngày xưa    ?
Dù ban đầu  xuất phát từ tình cảm, nhưng cô  là  của những đứa con . Ấy  mà,      mộng, mơ thấy chính  ở kiếp .
Ở kiếp  đó,   là   bất chấp khó khăn để chăm sóc . Trên đường về, bà suýt gặp tai nạn. Còn  phụ nữ ,  khi kỳ thi đại học  tái khởi động,  nhẫn tâm bỏ  đứa con thơ hai tuổi, biến mất  một dấu vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-1068.html.]
Anh bấy giờ mới chợt nhận , con đường đời lẽ    trải qua, bi thảm đến mức   dám tưởng tượng.
Trong giấc mộng ,  chuyện như một kí ức  từng trải qua, bóp nghẹt trái tim, khiến  khó thở vô cùng.
Đến khi giật  tỉnh dậy,  mới phát hiện  thằng bé Nhị Bảo đang cuộn tròn trong lòng, ngủ say như một chú mèo con.
 giấc mơ ám ảnh , cứ thế găm sâu  tâm trí .
Anh tự nhủ, kiếp   và các con nhất định sẽ  lặp  bi kịch đó.
Quả đúng như  dự liệu, nhờ  Tri Ý, cuộc sống gia đình  càng thêm viên mãn, đong đầy hạnh phúc.
Sự nghiệp của  cũng thăng tiến  ngừng nghỉ. Và , niềm vui nối tiếp niềm vui khi gia đình đón thêm hai thành viên mới.
Đặc biệt hơn cả, là sự xuất hiện của cô con gái nhỏ – món quà mà  hằng ao ước bấy lâu.
Chỉ trong khoảnh khắc, trái tim  cha vốn rắn rỏi bỗng tan chảy vì yêu thương.
Mãi về ,  còn khám phá  một bí mật thầm kín về  vợ .
Bí mật   đảo lộn  bộ nhận thức của  trong suốt ba mươi năm ròng. Thế nhưng, vượt qua phút giây kinh ngạc, điều  nghĩ đến  tiên là: nếu bí mật   hé lộ,  sẽ   gì để bảo vệ những   yêu?
Việc duy nhất   thể  là  ngừng phấn đấu, vươn tới đỉnh cao hơn nữa!
Tuy , trong kiếp ,  vẫn luôn day dứt vì cảm thấy  còn nợ  vợ  nhiều. Thời trai trẻ,  thường xuyên vắng nhà vì công việc,  gánh nặng gia đình đều một tay vợ  đảm đương.
Từ việc đối đãi hiếu thuận với cha  đôi bên, cô đều chu   thứ, giúp   thể an tâm cống hiến cho sự nghiệp mà   lo nghĩ gì về hậu phương.
Ngay cả khi tuổi  xế chiều,  vẫn nhớ như in lời vợ  năm xưa:
“Em sẽ là hậu phương vững chắc để  yên tâm bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ nhân dân.  em cũng ích kỷ mong rằng,  hãy tự bảo vệ bản   nhiều hơn một chút. Em    còn trẻ mà   chịu cảnh góa bụa, lỡ mấy đứa nhỏ  cha dượng thì ?”
Dù  cô  đùa, nhưng từ   đó,  đặc biệt cẩn trọng hơn bao giờ hết. Mỗi khi nhận nhiệm vụ hiểm nguy,  đều tự tay  di chúc,   kiên cường vượt qua,  chấp nhận buông xuôi  phận, luôn giữ  một  thở cuối cùng để  thể trở về bên cô.
Đương nhiên,  vẫn ấp ủ hy vọng vươn tới một vị trí cao hơn nữa, để  đủ năng lực luôn kề bên che chở, cùng cô gìn giữ bí mật  đến trọn đời.
Cho đến khi hai mái đầu  bạc phơ, cùng  tựa lưng  chiếc ghế dài giữa sân,  thầm tự nhủ: Cuối cùng,  cũng    !
Lũ trẻ  cần   cha dượng, và bên cạnh cô, vĩnh viễn chỉ  một  .
Nếu  thể,  nguyện kiếp  vẫn sẽ tiếp tục che chở cho cô. Đời đời kiếp kiếp về ,  nhất định sẽ  để cô  trải qua cảnh vất vả, gian truân như  thêm  nào nữa.
Chắc chắn là !