Đương nhiên, nếu như   hai đứa nhỏ lấm lem  thì khung cảnh    hảo . Hai  em chơi đùa thỏa thích  trở về,  ngợm dính đầy bùn đất,    í ới cãi cọ về một chuyện gì đó.
“Nếu    chơi, em sẽ đóng vai cha  cùng với Ni Ni!” Nhị Bảo phụng phịu .
Đại Bảo cũng vô cùng hiểu chuyện, gật gù  vẻ sẽ nhường nhịn em trai , đúng là một   trai  bụng. Giờ đây Nhị Bảo vẫn chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên,     chút mưu mô  tính  nào như khi lớn lên  .
Nghe thấy  trai tự nguyện nhường nhịn ,  bé lập tức ôm lấy cánh tay . Hai  em  tíu tít ôm lấy .
Bước  trong sân thì  thấy cha  đang gặm táo. Rõ ràng lúc  khỏi cửa  cho hai  em ăn , nhưng   thấy cảnh   ồn ào đòi ăn tiếp.
 là  tích cực phát huy bản tính háu ăn!
Cuối cùng Cố Tri Ý vẫn  cho hai  em một ít lạc rang mới dẹp yên  đám trẻ.
Mặt trời cũng  khuất bóng, Cố Tri Ý  bắt đầu chuẩn  bữa tối.
Mấy ngày  đó, bởi vì còn  cha Lâm phụ giúp mà chiếc xe lăn của Lâm Quân Trạch  nhanh    thiện.
Còn ghế  cho hai đứa trẻ thì cha Lâm cố ý chọn mấy sợi mây đan quanh chỗ , như  lúc  ở yên  sẽ  sợ chân  kẹt nữa. Không thể   suy nghĩ của cha Lâm thật chu đáo và tinh tế.
Đại Bảo và Nhị Bảo  đây là ngai vàng nhỏ của riêng  nên vô cùng yêu thích, hai đứa bé nằng nặc bảo Cố Tri Ý chở hai  em  dạo một vòng.
Làm  nhất định  thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ !
Trước tiên cô ôm Đại Bảo đến chỗ xe. Nhị Bảo  thấy  ôm  trai  thì nổi cơn hờn dỗi,  bé lấy  tủi ,  Cố Tri Ý bằng ánh mắt rơm rớm như sắp .
Cố Tri Ý thấy , nhưng vẫn   quá chiều chuộng Nhị Bảo, nên cô  lơ. Cô chở Đại Bảo  ngoài dạo vài vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-120.html.]
Bởi vì   khi  phân nhà, nguyên chủ  chọn một căn nhà ở rìa thôn, cách khá xa khu dân cư chính. Khoảng sân  nhà vẫn còn một mảnh đất trống  rộng, cũng    thể  chỗ chơi đùa cho mấy đứa nhỏ.
Hiện tại Cố Tri Ý cái bụng  ngày một lớn dần, nên cô cũng  dám cứ thế mà đạp xe đạp. Vì , cô chỉ đành dắt Đại Bảo  bộ quanh quẩn ở  sân  nhà.
 dù  thì Đại Bảo vẫn  tít mắt, vẻ mặt rạng rỡ, vô cùng mãn nguyện. Nhị Bảo  bước  cửa   thấy Đại Bảo vui vẻ như  nên vội vàng chạy đến, nằng nặc đòi  lên xe.
Dù Cố Tri Ý  chiều chuộng Nhị Bảo, nhưng khổ nỗi Đại Bảo  là một   trai  bụng,  bé  thể chịu nổi cảnh em trai  cứ tủi . Nên Đại Bảo lượn  vài vòng thì  Cố Tri Ý bế  xuống để em trai   lên.
Thế là Nhị Bảo chờ đợi  lâu cuối cùng cũng đến lượt  bé.
Lúc Cố Tri Ý đẩy xe cho Nhị Bảo, cô   với  bé: “Dù con là em út,  trai  thể nhường nhịn con, nhưng con  thể vì   trai thương yêu mà nghĩ rằng việc   nhường con là chuyện đương nhiên.”
Nhị Bảo: “...”
Mẹ, con vẫn là đứa bé mới ba tuổi thôi! Mẹ  gì mà rắc rối thế, con   hiểu gì cả!
Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của Nhị Bảo, Cố Tri Ý cũng  chắc mười phần là  bé chẳng hiểu gì sất.
Chính cô cũng thật là! Cứ mãi nhớ đến hình ảnh đứa con trai cả uy nghi, khí khái như  hùng trong ký ức của nguyên chủ, nhưng hiện giờ thằng bé vẫn chỉ là một  nhóc nhỏ bé thôi mà.
Sau đó, cô đổi sang cách  khác, dễ hiểu hơn: “Con xem,   mỗi   thứ gì ngon,  trai cũng nhường cho con ? Con là em trai ngoan,   thỉnh thoảng cũng nên nhường  cho  trai một chút ?”
Lúc , Nhị Bảo mới  hiểu  đôi chút,  bé nhẹ nhàng gật đầu, còn vỗ vỗ  n.g.ự.c nhỏ của : “Con là em trai ngoan ạ!”
Được thôi! Cố Tri Ý cũng chẳng mong chỉ  một  mà thằng bé  hiểu ngay đạo lý, nhưng cô cũng  lấy  thất vọng, từ từ  sẽ vỡ  cả thôi.
Hai đứa nhỏ bây giờ vẫn còn bé bỏng,  thể rời xa vòng tay . Đứa con  chào đời  cũng thế.
Dù   Cố Tử Ý  trực tiếp dạy dỗ, nhưng hai đứa bé vẫn lớn lên tài giỏi hơn .