Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cứ thế, hai cô gái cứ cuốc bộ về phía huyện thành. Đến nơi,  môi giới dẫn họ tới một địa điểm khá khuất nẻo  lẳng lặng rời . Tại đó, Lâm Hiểu Lan cuối cùng cũng diện kiến   con trai của bác chủ nhiệm xưởng dệt.
Chủ nhiệm xưởng dệt mang họ Lưu, tên là Lưu Hưng Xương. Trong nhà ông  chỉ  độc một trai một gái, thế nên  ,  con trai của ông chắc chắn sẽ là  kế nhiệm chức vụ .
Cậu quý tử của Lưu Hưng Xương, tức Lưu Minh Huy, là một  đàn ông cao gầy đang   mặt hai cô gái. Hắn  đeo một cặp kính gọng vàng, trông khá lịch thiệp, phong nhã. Thấy Lâm Hiểu Lan và Cổ Bình Bình tới muộn như ,   khẽ tỏ vẻ bất mãn: “Sao  tới chậm thế?”
Cổ Bình Bình vội vàng cúi gằm mặt xin  Lưu Minh Huy: “Ngại quá,  Lưu ơi,  để   chờ lâu  ạ!”
Lưu Minh Huy kiêu ngạo gật đầu. Nếu    đồn trong hai cô gái   một  là em gái của một cán bộ bộ đội, thì   còn lâu mới thèm bận tâm đến đây. Chẳng qua, khi  hai cô gái trang điểm đậm chất nhà quê  mắt,   thật sự  tài nào phân biệt  ai mới là   nhắm tới. Lưu Minh Huy liếc mắt  hai  một cái, hỏi: “Thôi  ,   vòng vo nữa. Nghe  hai cô   xưởng dệt  việc?” Dường như   đang dò xét xem điều kiện của hai    như   mong   .
Cổ Bình Bình kéo Lâm Hiểu Lan, vội vàng gật đầu lia lịa: “Dạ đúng  ạ! Anh Lưu ơi,  bọn em cần bỏ  bao nhiêu tiền của thì mới  thể   suất  việc  thế ạ?”
“ cũng chẳng  quanh co  gì với các cô nữa. Hai trăm đồng tiền mặt, kèm theo năm chục cân lương thực và mười cân thịt tươi.” Lưu Minh Huy lạnh lùng đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-156.html.]
Lâm Hiểu Lan lập tức trợn tròn mắt   , “Nhiều đến thế ư?”
Lưu Minh Huy liếc xéo hai , giọng khinh khỉnh: “Sợ tốn tiền ? Sợ thì cứ về làng mà vác cày cuốc đất tiếp . Cái suất công nhân  còn bao kẻ đang thèm  tranh giành đấy!”
Cổ Bình Bình  gã chẳng ưa gì kiểu  thẳng thừng của Lâm Hiểu Lan, vội kéo tay cô, tươi  xoa dịu: “Phải , bọn em thấu cả điều  mà. Chỉ là cái giá  quả thật   chát, bọn em còn  về nhà bàn bạc với  lớn thêm . Anh xem  thể bớt chút nào  ạ?”
“Mấy cô tưởng đây là mua mớ rau ngoài chợ chắc? Còn dám mặc cả với  ? Giá chót là  , mấy cô tự về nhà mà bàn bạc .   , cái suất  đang  cả đống   giành, mấy cô mà chần chừ để lỡ mất thì    tiền cũng chẳng mua nổi .”
Cổ Bình Bình chỉ   trừ, kéo Lâm Hiểu Lan  một góc nhỏ giọng: “Hiểu Lan ,  là  về tìm  tư  hỏi thử xem. Chẳng    là bộ đội,  tiền trợ cấp ? Cậu cứ mượn tạm của   , bao giờ   nhận  công nhân chính thức  thì trả     cũng  mà!”
Lâm Hiểu Lan vẫn còn chần chừ. Lưu Minh Huy  bên   lỏm ,  Lâm Hiểu Lan mới là    trai bộ đội. Thái độ của   liền dịu  đôi chút, : “Thôi  ,  cho các cô ba ngày để về nhà cân nhắc kỹ càng. Đến lúc đó mà các cô    thì đừng trách  trao cơ hội  cho  khác!” Nói đoạn,   liếc nhanh Lâm Hiểu Lan một cái  vội vã bỏ .
---