Chẳng qua mặt trai của con bé, Cố Tri Ý cũng tiện quá rõ ràng, chỉ bảo: “Cứ để xem bên đó cha hỏi thăm .”
Sau đó, cô cũng chút nghi hoặc với chồng: “Anh xem, theo lẽ thường, suất tuyển dụng của các xưởng dệt quốc doanh luôn ưu tiên nhà, trong nội bộ , gì chuyện đến lượt ngoài như chúng ?”
Quân Trạch gật đầu, quả thực cũng suy nghĩ tương tự. Đối với một xí nghiệp nhà nước như , việc tuyển chắc chắn sẽ chú trọng đến nhân viên nội bộ. Đến khi tin tức truyền ngoài thì lẽ yên vị cả .
Cũng chính vì nghĩ , mới nhờ cha Lâm bên đó hỏi thăm cho rõ ràng .
Cẩn thận một chút cũng chẳng thừa thãi gì.
Một đêm trôi qua êm đềm, một chút mộng mị.
Sáng hôm , khi bắt đầu công việc đồng áng, Lâm bưng một rổ rau xanh, : “Sáng nay cha con lên trấn hỏi thăm ông bạn già của . Chắc giữa trưa sẽ trở .”
Cố Tri Ý gật đầu, cũng bận lòng lắm đến ẩn ý trong lời Lâm .
Dù , cụ thể , vẫn chờ cha Lâm trở về hãy .
Buổi sáng, Cố Tri Ý vườn tưới rau như thường lệ. Mấy luống rau lớn nhanh, hầu như thể thu hoạch để ăn .
Đại Bảo và Nhị Bảo nghỉ ngơi một ngày hôm qua. Sáng nay thức dậy, hai đứa nhỏ gần như quên sạch những gì xảy . Lại trở thành những đứa trẻ vô tư lự như .
Tối hôm qua, Cố Tri Ý còn lo lắng hai đứa nhỏ ám ảnh tâm lý gì , giờ thì xem cô lo lắng thừa thãi .
Tuy nhiên, với những đứa trẻ ở lứa tuổi , Cố Tri Ý vẫn cần giúp chúng xây dựng một cảm giác an vững chắc.
Phải để chúng rằng cha sẽ luôn ở bên cạnh chúng.
Cho dù bên ngoài nhiều kẻ , thì cha vẫn là chỗ dựa kiên cố nhất cho chúng.
Trước khi cửa, cô dành đôi lời dặn dò hai đứa nhỏ khi chúng ngoài chơi. Nhờ thế, cô và Lâm Quân Trạch cuối cùng cũng thời gian riêng tư.
Thời gian dành cho việc học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-159.html.]
Đối với các đề bài cấp ba, mặc dù nhiều dạng câu hỏi hằn sâu trong trí nhớ, nhưng Cố Tri Ý vẫn cần thiết giải một nữa cho chắc chắn.
Cô thể ôn bài, củng cố thêm kiến thức.
Ban đầu Lâm Quân Trạch vốn dĩ chỉ học cùng vợ một lát, nhưng ngờ, bất giác, chính cũng say sưa đắm chìm việc học.
Cả hai trải qua buổi sáng trong bầu khí đầm ấm, hòa hợp.
Khi gần giữa trưa, Đại Bảo và Nhị Bảo trở , thế nhưng thể dùng từ “thảm nỡ ” để hình dung hai đứa nhóc lúc .
Có lẽ hai đứa nhỏ theo đám trẻ trong thôn hái dâu tằm, khóe miệng và dính bết vết màu tím đỏ. Còn hai đứa nhóc thì dường như hề gì.
Cứ như thỏa thuê, trong tay chúng còn cầm vài quả nữa. Vừa thấy Cố Tri Ý, chúng liền lật đật chạy ào đến, đưa mặt cô như dâng lên vật báu.
“Mẹ ơi , xem con với em trai hái , ăn ạ!” Đại Bảo tranh công .
Nhị Bảo gật đầu lia lịa, lặp theo: “Ngọt lắm ạ!”
Cố Tri Ý những quả dâu tằm còn dính nguyên lớp lông tơ và bụi bẩn mặt, chút ngần ngại mà đưa miệng.
Cuối cùng, vì hai đứa nhỏ buồn lòng, Cố Tri Ý vẫn là chùi sạch một quả, đưa lên miệng nếm thử.
Sau đó, cô rửa sạch mấy quả còn , đưa cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn.
Hai đứa nhỏ tít mắt, môi, lưỡi, răng đều nhuốm màu đỏ tím, trông đến là ngộ nghĩnh.
Nhìn hai thằng nhóc tinh quái, Cố Tri Ý dứt khoát phó mặc việc dọn dẹp cho Lâm Quân Trạch, còn thì ung dung bếp nấu cơm.
Lần Lâm mang đến mấy cây lạp xưởng nhà , Cố Tri Ý định hôm nay sẽ món cơm niêu.
Thêm chút lạp xưởng, rau xanh, đập đó quả trứng gà, chan thêm chút nước sốt.
Ai nấy tấm tắc khen ngon, hương vị quả thực khiến xuýt xoa!