Cơm nước xong xuôi, hai đứa trẻ cũng lơ mơ buồn ngủ. Cố Tử Ý bảo chúng sân chơi một lát cho tiêu cơm, còn thì mang chén bát rửa ráy.
Đợi khi cơm gần tiêu, cô mới dẫn hai đứa nhỏ phòng ngủ trưa.
Còn về phần bên , bà Cố đội nắng rời nhà Tử Ý, vội vã về thôn Cố Gia.
Về đến nhà, bà uống vội ngụm nước, nghỉ chốc lát lên sửa soạn bữa trưa cho cả nhà. Vừa sân , bà thấy con dâu thứ hai đang hái rau trong vườn, liền vội vã chạy tới đỡ lấy cái rổ.
“Con xem con kìa, tự hành hạ gì chứ? Cứ để đấy, cho là .” Bà Cố đồng tình với Lâm Tú Mai.
Lâm Tú Mai, vợ của Hai, cũng chẳng bận tâm việc chồng trách cứ. Cô chỉ hiền đáp: “Mẹ ơi, con chẳng việc gì mà. Con chỉ dậy chút thôi. Mà con bé bên đó vẫn chứ ạ?”
Lâm Tú Mai vốn là thôn Phúc Lâm. Trước đây, khi về nhà đẻ, cô từng tin đồn Tử Ý tư tình. Về đến nhà, cô liền kể chuyện cho bà Cố .
Nghe xong, bà Cố vô cùng sốt ruột. Lại bởi vì mùa gặt sắp đến, thật sự bà cố nén lòng chờ đến tận hôm nay mới vội vã chạy sang thôn Phúc Lâm để hỏi rõ con bé Tử Ý.
Trong lúc việc đồng, Lâm Tú Mai bất ngờ té xỉu. Sau khi kiểm tra, mới cô tin mừng.
Cái tin mừng cũng khiến bà Cố bớt lo lắng phần nào.
Dù thì gia đình Hai kết hôn nhiều năm mà vẫn tin vui, khiến bà Cố lo lắng lắm. Giờ đây, khó khăn lắm mới mang thai , nên bà chỉ lễ tạ ơn trời đất.
Bởi vì đó Lâm Tú Mai té xỉu một trận, hơn nữa thầy lang trong thôn còn thai nhi vẻ vững lắm, nên bà Cố lập tức cấm tiệt Lâm Tú Mai đồng việc nữa, bắt cô ở nhà an dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-17.html.]
Bà Cố sắc mặt con dâu thứ hai, thấy cô quả thực vẻ gì mệt mỏi, lúc bà mới yên lòng.
Nghe Lâm Tú Mai nhắc đến Cố Tử Ý, bà Cố bỗng nổi giận đáp lời, cuối cùng còn thêm một câu, chiều nay bà sẽ ngoài cho nhẽ với mấy kẻ lắm điều .
Lâm Tú Mai thấy thì hổ : “Mẹ ơi, đều tại con cả. Con nên mấy lời chuyện vớ vẩn , còn về kể với . Chắc em gái chuyện sẽ trách con lắm.”
Bà Cố đang xổm trong sân rửa rau, bà cũng chẳng thèm để ý.
Bà con dâu thứ hai cũng chỉ ý , huống hồ lúc còn đang mang thai, vì mà những bất mãn nhỏ đây cũng tiêu tan hết cả.
“Cũng bấy nhiêu tuổi , thấy con nhỏ cũng còn như nữa , đoán chừng lẽ an phận sinh sống bên nhà họ Lâm .”
Bà Cố về đứa con gái của , tuy dám là bà hiểu rõ mười phần, nhưng cũng đến bảy tám phần.
Lúc , Cố Tử Ý ngoại trừ xem trọng dáng vẻ bên ngoài của Lâm Quân Trạch, thì còn để ý đến năng lực kiếm tiền của .
Vốn dĩ Cố Tử Ý ngờ nhanh như thế mang thai, bản cầm tiền trợ cấp từ Lâm Quân Trạch, sống qua ngày thể nào như hồi còn là con gái.
Ai mà vận mệnh của cô đến .
Người bình thường ai may mắn như cô, cần , mỗi tháng còn suất trợ cấp ngân phiếu định mức đều đặn.
---