Giờ đây, Lâm Hiểu Lan cũng thông suốt nhẽ, cùng lắm thì ế chồng thôi chứ gì to tát . Thế nên cô bình thản, chẳng mảy may bận lòng mà đáp lời: "Mẹ , tìm thì thôi. Nếu một đàn ông vì chuyện mà ghét bỏ con, thì gì đáng ngạc nhiên chứ?"
Bà Lâm bên cạnh, lòng nóng như lửa đốt, thầm hỏi tại con gái út của bà đang yên đang lành cơ sự .
Khác với vợ, cha Lâm tư tưởng phóng khoáng hơn nhiều. Ông bụng bảo rằng con cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân thì thiếu gì ngoài chợ. Con gái nhà thể sớm rõ sự tình, nhảy hố lửa để rước lấy hậu quả tệ hơn là phước đức trời ban .
Còn chuyện trăm năm ư?
Một đứa con gái như giữ ở nhà cũng , chẳng nên để nhà khác lợi dụng.
Chuyện là, Lâm Quân Trạch ngấm ngầm dùng chút mánh khóe, khiến Lưu Minh Huy hết cứ đ.â.m đầu ngõ cụt bên phía Vương Lị Lị, mà thi thoảng vẫn còn tìm đến Lâm Hiểu Lan. Việc Lưu Minh Huy thường xuyên qua khiến trong thôn xóm râm ran ít lời tiếng .
Ban đầu, Lưu Minh Huy còn định kiên trì đeo bám, toan tính bôi nhọ thanh danh của Lâm Hiểu Lan. kịp tay, trai cô là Lâm Quân Trạch dùng thủ đoạn, khiến sợ đến mức co đầu rụt cổ mà bỏ về, cũng chẳng dám loan truyền chuyện của Lâm Hiểu Lan bên ngoài nữa.
Mấy tháng nay, Lâm Hiểu Lan cũng thi thoảng qua thăm hỏi. Vả , nhà cửa sát vách, nên hai khó tránh khỏi việc gặp mặt .
Cũng bởi , hai phụ nữ, dù hơn kém chừng ba tuổi và thuộc hai thế hệ khác biệt, trở nên thiết đến mức như thể hận gặp sớm hơn từ kiếp nào.
Vào tháng Mười, tiết trời bắt đầu se se lạnh, còn cái nắng oi ả, gay gắt của mùa hè. Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rõ rệt, những đứa trẻ sợ cảm lạnh đều khoác thêm áo dài tay. Thế nhưng, vài nông dân vẫn quen mặc quần áo ngắn khi đồng việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-184.html.]
Cố Tri Ý dự kiến sinh cuối tháng Mười. Ngay giữa tháng Mười, Lâm Quân Trạch đưa vợ bệnh viện huyện chờ . Thế nhưng Lâm ý khác. Bà cho rằng, Cố Tri Ý mang thai Đại Bảo và Nhị Bảo là con so, bệnh viện sinh thì đành . Còn , cô kinh nghiệm sinh nở, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Vậy nên, cần chạy bệnh viện tốn kém, nơi đó cứ một ngày là mất tiền một ngày.
Trong suy nghĩ của những lớn tuổi như Lâm, việc phung phí tiền bạc bệnh viện chi bằng dùng để mua thức ăn tẩm bổ. Ăn uống đầy đủ thì thể sẽ ấm áp, chẳng hơn là tiêu tiền một cách vô ích ở cái nơi bệnh viện xa lạ ?
Mấy tháng nay đều là Lâm Quân Trạch chăm sóc Cố Tri Ý nên cũng vợ mang thai vất vả nhường nào. Đặc biệt là thời kỳ cuối thai kỳ, lật cũng khó khăn, dậy lên cũng cần đỡ, mỗi ngày vác theo cái bụng to kềnh. Lần may Lâm Quân Trạch ở nhà nên Cố Tri Ý chẳng cần đích mặt mà phân trần với Lâm.
Chính Cố Tri Ý, dù là từ một kiếp khác đến, nhưng đây cũng là đầu tiên cô mang nặng đẻ đau, nên trong lòng khỏi lo âu, thấp thỏm.
Lâm Quân Trạch cũng phần nào cảm nhận nỗi lòng vợ, nên hai vợ chồng vẫn nhất trí rằng đến bệnh viện sinh con là an và thỏa đáng nhất. Thai phụ và đứa trẻ đều một cảnh tương đối , hơn nữa nếu xảy chuyện gì thì cũng thể cứu giúp kịp thời.
Con trai ruột là Lâm Quân Trạch đích , lời lẽ dĩ nhiên trọng lượng, cuối cùng Lâm cũng đành thỏa hiệp.
Lâm Quân Trạch và Cố Tri Ý thị trấn huyện. Hai đứa nhỏ thể mang theo nên đành nhờ Lâm chăm sóc.
“Đời mắc nợ hai đứa chúng nó, đời tới đòi nợ .”
Tuy ngoài miệng Lâm cằn nhằn thế, nhưng cứ hễ hai đứa cháu nhỏ chuyện gì, bà là chạy đến nhanh nhất.
---