Cố Tri Ý  vội vã đến bệnh viện. Dù  thì,   chỉ đến nơi  khi bất đắc dĩ mà thôi. Kiếp , vì chuyện của cha  mà cô vẫn luôn  mấy thiện cảm với bệnh viện.
Đương nhiên, nếu  còn biện pháp nào khác thì  lẽ cũng chẳng ai thích những nơi thế .
Cố Tri Ý đợi đến khi cảm thấy cơn chuyển   gần kề mới nhờ Lâm Quân Trạch đánh chiếc xe bò đưa cô tới bệnh viện huyện. Mang theo một cái túi chuẩn  đồ sơ sinh, hai  vội vàng  bệnh viện  một buổi chiều ngày 23 tháng Mười.
Cũng may  Lâm Hiểu Lan và Lâm Xuân Lệ giúp đỡ nên Cố Tri Ý  may   ít quần áo sơ sinh. Sau khi tới bệnh viện và  bác sĩ kiểm tra xong thì còn  chờ đợi,  nên Cố Tri Ý  phòng bệnh ở .
Nằm bên cạnh giường cô là một sản phụ  mới sinh con. Ngay lúc Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch  bước , họ   thấy tiếng  chồng của  phụ nữ  đang  một bên, vẻ mặt  chút vui vẻ, trừng mắt  sản phụ  giường.
Dáng vẻ   hề giống  chồng nàng dâu chút nào mà giống y hệt như kẻ thù  đội trời chung.
Người phụ nữ  mắng đến nỗi hốc mắt đỏ hoe. Thấy   bước , cô vội  mặt , lén lau những giọt nước mắt nơi khóe mi.
Cố Tri Ý  như  thấy gì. Lâm Quân Trạch đỡ cô  xuống chiếc ghế gỗ. Lờ mờ, cô vẫn   tiếng  chồng của  phụ nữ  lầm bầm: “Đẻ  cái thứ con gái vô dụng, còn bày đặt đòi  bệnh viện tiêu tiền, đúng là đồ phá gia chi tử!”
Cố Tri Ý cũng    thích lo chuyện bao đồng. Phỏng chừng là do  phụ nữ sinh con gái cho nên   chồng ghét bỏ.
Ở thời đại , phần lớn  dân nông thôn đều mang tư tưởng như . Cố Tri Ý    tài nào  đổi  bất cứ điều gì, chỉ  thể hy vọng thế hệ trẻ   sẽ  tiếp thu nền giáo dục  hơn, để   thoát ly khỏi cái lối suy nghĩ trọng nam khinh nữ cổ hủ .
Thế nhưng, ngẫm  cả xã hội  , khẩu hiệu nam nữ bình đẳng  hô hào suốt trăm năm mà vẫn  những nơi còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Muốn   thoát khỏi nó, quả là chuyện  dễ hơn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-185.html.]
Lâm Quân Trạch buông chiếc túi đồ xuống,  đó  chỉnh  gối tựa của giường bệnh  mới đỡ Cố Tri Ý lên giường  nghỉ. Thấy vẻ mặt cô  chút mơ hồ,  cứ tưởng cô đang lo lắng, bèn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Vợ , đừng lo lắng,   ở đây . Em  ăn món gì,  sẽ chạy  mua cho em ngay.”
Lúc  cũng sắp chạng vạng tối, bệnh viện  cũng  nhà ăn,  ăn gì thì mua ở đó cũng tiện.
Vốn Cố Tri Ý chẳng  tí khẩu vị nào, nhưng cô cũng sợ tối nay nhỡ bụng bắt đầu quặn đau mà     sức lực để sinh con, nên  với Lâm Quân Trạch: “Anh cứ chuẩn  tạm bợ là , đừng mua đồ nhiều dầu mỡ quá.”
Lâm Quân Trạch  lời, xách theo cái cặp lồng giữ ấm mang từ nhà tới   khỏi cửa. Người phụ nữ giường bên  theo với vẻ ngưỡng mộ  mặt, còn  chồng cô  thì thấy Cố Tri Ý ăn vận tươm tất nên cũng  bắt chuyện.
“Cháu gái, chồng cháu đối xử với cháu thật là . Cái bụng to thế , chắc chắn là sinh quý tử    cháu?”
Cố Tri Ý lễ phép mỉm , : “Con nào cũng quý như  cả thôi ạ.”
Người phụ nữ trung niên    thì bĩu môi  vẻ khinh thường. Đều giống  cả thôi ư, chờ tới lúc sinh  một đứa con gái xem cô còn dám  như  nữa !
Cố Tri Ý chẳng để ý đến vẻ mặt của bà , cô tựa  gối, nhắm nghiền mắt .
Người phụ nữ trung niên  còn ở bên cạnh  thầm: “Hừm,  bộ  tịch!”
Lời lẽ  chẳng mấy vui vẻ, bà  còn chẳng buồn hỏi han con dâu xem  ăn gì, cứ thế xách túi đồ của   bỏ về nhà thẳng. Hứa Cầm khẽ thở dài thườn thượt.
---