Đại Bảo chiều hiểu gật gật đầu, đó hỏi tiếp: “Ông ơi, ông chức gì ạ? Sao ông thường xuyên ghé tiệm cơm quốc doanh thế?”
“Ông đây á? Chẳng qua chỉ là một vị xưởng trưởng nhỏ mà thôi, gì đáng .” Miệng thì thế, nhưng ánh mắt ông giấu vẻ đắc ý, tự mãn.
“Ôi, xưởng trưởng chắc là chức lớn lắm hả ông?” Đại Bảo giả bộ ngây thơ, mắt tròn xoe chiều ngây thơ khờ khạo.
Những đứa nhỏ khác trong thôn một bên Đại Bảo và ông lão cứ ông ông cháu cháu, chuyện trò ríu rít thôi.
Bên , Nhị Bảo cuống quýt chạy về nhà, thấy đang tâm tình với dì Xuân Lệ, thằng bé chẳng kịp năng gì nhào tới túm lấy tay Cố Tri Ý. Cố Tri Ý kéo bất ngờ, suýt chút nữa thì lảo đảo. Vừa hồn, cô vội hỏi: “Nhị Bảo, thế con?”
“Mẹ ơi, kẻ mò đến thôn , chúng bắt cóc con với trai!” Nói đoạn, thằng bé kéo Cố Tri Ý, hối hả lôi cô chạy ngoài.
Nghe Nhị Bảo kẻ bắt trẻ con, nhớ tới bức thư mà Lâm Quân Trạch gửi , Cố Tri Ý kịp nghĩ ngợi thêm gì, liền vội vàng kéo Nhị Bảo lao ngoài. Trước khi , cô vẫn quên ngoái đầu dặn dò Lâm Xuân Lệ: “Chị Xuân Lệ ơi, chị để mắt giúp em Tam Bảo một lát nhé! Em chạy gọi thêm mấy nữa đó ngay bây giờ.”
“Được, , em cứ mau , bên chị lo !” Lâm Xuân Lệ vội vàng đáp lời.
Bởi Nhị Bảo cứ khăng khăng kẻ , Cố Tri Ý lo sợ một xoay sở nổi, nên khi ngang qua nhà họ Lâm, cô ghé gọi thêm Lâm Quốc Bình và Lâm Thanh Bách cùng. Cả đám mấy , ai nấy đều cuống cuồng chạy về phía đầu thôn.
Khi đến đầu thôn, chỉ thấy Đại Bảo và một ông lão tuổi đang đó chuyện trò vui vẻ, chẳng lấy một dấu hiệu kẻ bắt cóc nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-280.html.]
Hơn nữa, càng đến gần, Cố Tri Ý càng thấy bóng dáng quen thuộc đến lạ kỳ. , sát bên đến thế thì còn nghi ngờ gì nữa, đây chẳng là ông lão từng cứu đây ?
“Đồng chí Chu, chú tới đây ạ?” Cố Tri Ý cất tiếng hỏi.
Chu Khang Đức vốn đang chuyện trò vui vẻ với Đại Bảo, tiếng Cố Tri Ý thì ông mới ngẩng đầu lên, xòa mà : “Ôi chao, đồng chí Tiểu Cố đó ư? Chú còn kịp tới tận nhà tìm cháu mà cháu tận đây đón chú, khách sáo quá!”
Phải là, cái tính tự huyễn của đồng chí Chu Khang Đức quả là... đỡ nổi.
Cố Tri Ý cũng bật , hỏi: “Sao hôm nay chú rảnh rỗi ghé thăm đây ạ? Cháu còn tưởng kẻ tìm đến cơ đấy!” Câu cuối cùng, cô chỉ khẽ thì thầm đủ một thấy.
Nghe nhắc đến chuyện , Chu Khang Đức liền miệng : “Chẳng chú thấy qua năm mới, ghé qua thăm hỏi cháu ? Dù gì cũng đích tới nhà để cảm tạ ân nhân cứu mạng của chú là cháu chứ!”
“À , để chú giới thiệu với cháu một chút, đây là con gái chú, tên là Chu Thu Nguyệt.” Nói đoạn, giải thích lý do xong, ông liền sang giới thiệu cô con gái đang phía .
Cố Tri Ý về phía Chu Thu Nguyệt. Ban đầu, đồng chí Chu kể, cô còn nghĩ con gái ông trạc tuổi . Ai ngờ thấy một vị cô/chị tầm tuổi gần bốn mươi ? Đây mà là ‘cùng trang lứa’ như chú ư?
Nhan sắc Chu Thu Nguyệt trông đoan trang, trải qua bao năm tháng hun đúc nên một khí chất dịu dàng, trầm tĩnh, là thấy hiền lành, phúc hậu.
Thấy Cố Tri Ý, Chu Thu Nguyệt niềm nở tiến đến, nắm lấy tay cô, hỏi thăm: “Đây là Tiểu Cố ? Từ tới giờ chị vẫn luôn ba chị nhắc về em, nên qua năm mới là chị liền tìm cơ hội đến nhà cảm ơn em, tiện thể thăm hỏi luôn. Về , chị em còn qua nhiều đó nha!”