“Nói nhỏ giọng một chút, bọn trẻ vẫn còn đang ngủ đó.” Vốn dĩ Cố Tri Ý chỉ bảo Lâm Quân Trạch hạ thấp thanh âm xuống.
Ai ngờ cái , đầu óc chỉ nghĩ mấy chuyện tào lao, hiểu lầm mất .
“Vợ , em yên tâm , nhất định sẽ nhẹ nhàng một chút thôi.” Lời dứt, môi đặt lên môi cô.
Khi Cố Tri Ý bịt kín miệng, cô chỉ kịp ấp úng vài tiếng, đó chỉ còn lặng lẽ thở dài.
Cái đàn ông , thật sự cứ hở một chút là chuyện kiểu , cũng chẳng thử suy nghĩ kỹ càng hơn một chút ?
Hệ thống Mông Mông trong gian rỉ rả mãi: “Phi lễ chớ , phi lễ chớ .” Nó vội vàng tự động che chắn gian hệ thống, thể hiện ý chí sinh tồn mãnh liệt.
Hai ôm ấp một hồi lâu, cuối cùng vẫn quá giới hạn.
Lâm Quân Trạch thì lắm, nhưng Cố Tri Ý…
“Khụ khụ khụ ~ cái của em tới .” Lúc , sắc mặt Cố Tri Ý đỏ bừng lên.
Lâm Quân Trạch khó hiểu về phía Cố Tri Ý: “Cái gì tới cơ? Sao gì hết thế?”
Hai chuyện cứ như trống đánh xuôi kèn thổi ngược .
Cố Tri Ý thầm than: Thật là quá mệt mỏi…
Sau đó, còn cách nào khác, Cố Tri Ý đành để khuôn mặt đỏ bừng của sát tai Lâm Quân Trạch thì thầm điều gì đó. Lúc , Lâm Quân Trạch mới phản ứng .
Hóa là vợ … khụ khụ khụ khụ.
Trong khi hai đang âu yếm bên , Nhị Bảo ở bên giường đột nhiên tỉnh . Hình như nhóc thấy cha của .
Cha cứ mãi bắt nạt thế chứ?
Chắc là nhóc vẫn còn đang mơ màng.
Rồi nhắm mắt, tiếp tục say giấc.
Cuối cùng Cố Tri Ý cũng cùng Lâm Quân Trạch tắm, cô chỉ nấu nước cho thôi.
Sau khi để tự tắm xong, cô gần giúp lau tóc, hai mới tiếp tục đề tài xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-302.html.]
Về đơn vị!!!
Cố Tri Ý nghĩ tới chuyện xảy bất ngờ như , cô vốn dĩ cho rằng thời gian vẫn còn hơn nửa năm nữa.
Nếu Lâm Quân Trạch trở , bản cô và các con chắc chắn là theo về đơn vị.
“Vậy chuẩn mất mấy ngày đây, cả tiền phụng dưỡng cha ở nhà cũng lo liệu nhanh chóng nữa.” Cố Tri Ý nghĩ ngợi .
“Được, vợ , cứ theo quyết định của em là .” Lâm Quân Trạch rõ ràng là bày vẻ mặt để vợ định đoạt chuyện.
Cố Tri Ý trợn tròn mắt, cũng cái dở chứng thế ? Đi ngoài một chuyến, trở về càng thêm dính hơn.
Lâm Quân Trạch lẽ là nghĩ đến điều gì đó, từ trong cái túi vải của lấy một xấp tiền. Đưa cho Cố Tri Ý.
“Vợ, em cầm lấy. Đây là tiền trợ cấp mấy tháng nay của .”
Nói xong, còn đặc biệt nghiêm túc bảo đảm với Cố Tri Ý: “Vợ , kể từ dạo đến giờ, ngoại trừ tiền đường, thật sự giấu giếm đồng tiền riêng nào .”
Hiển nhiên, chuyện cũ vẫn còn ám ảnh trong lòng .
Cố Tri Ý khỏi bật khúc khích, cái đàn ông đúng là.
Cô cũng chẳng buồn đếm xem chỗ bao nhiêu tiền, dù sờ một cái là ít.
Cố Tri Ý thu hết tiền , loáng cái giúp Lâm Quân Trạch lau khô đầu tóc.
“Thôi , nhiều nữa, ngủ .” Nói xong, cô cũng chẳng thèm để ý đến , tự bò lên giường.
Lâm Quân Trạch Nhị Bảo trải rộng, chiếm hết cả giường. Anh cũng chỉ mới rời mấy tháng.
Sao hiện tại giường đến cả chỗ của cũng chẳng còn nữa ?
Đương nhiên, khi ôm Nhị Bảo đang say ngủ, dịch bé sang một bên một chút, bản vẫn cố chen chúc lên giường ké.
Cũng may là chiếc giường gỗ kiểu cũ khá rộng rãi, vẫn còn đủ chỗ cho tấm to lớn của Lâm Quân Trạch.
Hai chuyện thêm một hồi cũng chìm giấc ngủ.
---